Sắc mặt Lục Tư Tĩnh rất khó coi, anh ta chăm chú nhìn vào mắt của Đồ Tiểu Ninh, cố gắng tìm ra điểm khác thường, nhưng mà trong đáy mắt cô sớm đã không còn hình dáng của anh ta nữa rồi. Anh ta muốn nói gì đó rồi lại thôi, có vẻ như đang phân vân, lại có vẻ như đang giãy dụa. Lúc này Đồ Tiểu Ninh bình tĩnh hơn nhiều, “Lục Tư Tĩnh, chẳng có người nào sẽ đứng im tại chỗ đợi anh.” Lục Tư Tĩnh nhìn kĩ cô, viền mắt có chút phiếm đỏ, “Tiểu Ninh, anh biết năm đó anh rời đi đã để em phải tổn thương, nhưng đó là cơ hội duy nhất để anh có thể trở thành bác sĩ, anh không thể từ bỏ, chỉ khi có công việc ổn định anh mới có thể cho em được hạnh phúc.” Anh ta lấy xuống thẻ công tác, giơ ra trước mặt cô, “Em có biết anh vì tấm thẻ công tác này đã nỗ lực như thế nào không? Xuất thân là sinh viên y năm ba, chỉ có học nghiên cứu sinh thì mới là lối thoát, cứ cho là vào bệnh viện tư lập này, anh cũng phải mất ba năm ròng rã, anh không dám lười biếng ngày nào, anh cho rằng em sẽ hiểu.” Anh ta muốn nắm lấy tay cô, nhưng lại khắc chế bản thân, giọng nói xen lẫn run rẩy, “Tiểu Ninh, anh đã trở về rồi, đây là anh muốn đường đường chính chính muốn tặng cho em.” Anh ta bỏ thẻ công tác vào tay cô. Đồ Tiểu Ninh không hề có ý muốn đón lấy, nhưng giọng điệu đã dịu đi đôi chút, “Lục Tư Tĩnh, tôi hiểu, cũng chưa từng trách anh vì anh đã lựa chọn theo đuổi ước mơ, bây giờ anh đã trở thành bác sĩ thật sự, tôi chân thành mừng thay cho anh, nhưng mà chúng ta đã không thể nào như trước được nữa rồi.” Cô nhìn đồng hồ, “Tôi phải đi ăn trưa rồi, buổi chiều còn phải bận rộn, anh bây giờ chắc cũng rất bận? Chúng ta đừng trì hoãn công việc của nhau nữa, được chứ?” Lục Tư Tĩnh rơi vào trầm mặc, đợi cho tâm trạng tốt hơn một chút, cuối cùng cũng nhường đường cho cô, Đồ Tiểu Ninh nhấc bước rời đi. “Em với người yêu hiện tại quen nhau thế nào?” Đột nhiên, anh ta từ phía sau hỏi. Đồ Tiểu Ninh không hề dừng bước, “Xem mắt.” “Xem mắt có xứng đáng bằng tình cảm ba năm của chúng ta không?” Giọng nói của anh ta vọng lại trong hành lang trống. Đồ Tiểu Ninh chỉ cúi đầu đi xuống dưới, chẳng trả lời gì thêm. Đồ Tiểu Ninh giải quyết xong công việc trở lại ngân hàng cũng đã đến giờ tan làm, cô rất mệt mỏi, muốn báo cáo cho Nhiêu Tĩnh xong thì về. Nhưng vừa về đến bộ phận thì gặp tổng giám đốc đang ôm thùng đựng đồ vật cá nhân bước ra khỏi văn phòng. Đồ Tiểu Ninh một khắc này chẳng kịp phản ứng. Tổng giám đốc nhìn quanh cả bộ phận một lúc, sau đó nói một câu, “Mọi người, bảo trọng.” Có đồng nghiệp nam đứng dậy, “Giang tổng, chúng tôi tiễn anh.” Tổng giám đốc lắc đầu, “Không cần thiết, năm đó một mình tôi kiến lập bộ phận này, bây giờ cũng nên là một mình rời đi.” Mọi người chẳng ai nói thêm gì, chỉ là lặng lẽ dõi theo tiễn anh ta rời đi. Đồ Tiểu Ninh vẫn đứng ở cửa ra vào, Giang tổng nhìn cô. Cô lập tức nhường đường, nhỏ giọng gọi một tiếng “Giang tổng.” Nhưng anh ta không để ý tới, đi thẳng ra ngoài. Đồ Tiểu Ninh rũ mắt xuống, trong lòng ít nhiều cũng có chút thất vọng, Trước đây làm việc ở sảnh, cô hiếm khi phải đối mặt với cấp trên, Giang tổng được xem là lãnh đạo đầu tiên mà cô sớm chiều gặp mặt, nếu như chẳng có những việc kia, cô chắc cũng sẽ làm việc thật tốt dưới trướng anh ta. Sau khi anh ta đi, những người khác người tan làm thì tan làm, người hút thuốc thì đi hút thuốc, cô về vị trí của mình, Nhiêu Tĩnh vừa thu xếp đồ vừa hỏi, “Về rồi à? Làm được bao nhiêu thẻ tiết kiệm và thẻ tín dụng?” Không nhìn ra cô ấy có gì bất thường cả, như thể vừa rồi tất cả đều chưa xảy ra. Đồ Tiểu Ninh quan sát cố ấy, hỏi một đằng trả lời một nẻo, “Chị Nhiêu, bộ phận chúng ta thật sự phải sát nhập sao?” Nhiêu Tĩnh nhún vai, “Chị cũng không biết.” Cô ấy lật xem hoá đơn mà hôm nay Đồ Tiểu Ninh làm, “Bây giờ người trụ cột cũng đi rồi, bộ phận thì lại không đoàn kết, có là sát nhập hay giữ lại, cũng đều là một củ khoai lang bỏng tay, chính là xem ai dám tiếp nhận.” “Giang tổng vì sao lại rời đi vậy?” Đồ Tiểu Ninh lại nhịn không được hỏi. Nhiêu Tĩnh nhìn cô một cái, “Người như anh ta rất xem trọng mặt mũi, người dưới quyền anh ta không sạch sẽ chính là đang vả mặt anh ta, giáng chức cũng giống như cắt thịt anh ta, có ở lại DR cũng chỉ có thể bị ghẻ lạnh, so với bị người khác đem ta làm trò cười không bằng tự mình rời đi.” Đồ Tiểu Ninh trầm mặc, Nhiêu Tĩnh lại vịn vào bàn làm việc đứng lên, “Em có phải đang cảm thấy, chị là người được một một tay Giang tổng dẫn dắt, bây giờ đang rất máu lạnh, anh ta đi rồi vậy mà chị vẫn rất điềm tĩnh lạnh nhạt?” Đồ Tiểu Ninh nhìn được đôi mắt quyến rũ lấp lánh tuyệt đẹp của Nhiêu Tĩnh, “Những năm qua, chị đã dùng những gì anh ta dạy chị để cống hiến lại cho bộ phận, cho nên chị không nợ anh ta gì cả, còn đối với lựa chọn cuộc sống đấy là việc của anh ta, công việc thì rời đi hay ở lại là chuyện rất bình thường, nếu như vì mỗi một người đi mà buồn rầu, chị có còn muốn kiếm tiền hay không? Ở nơi làm việc, mình trước người khác sau, bất luận là thăng hay giáng chức, hay thầy trò.” Đồ Tiểu Ninh nghe đến ngẩn người, ánh mắt Nhiêu Tĩnh khoá chặt trên người cô, “Em đừng cho rằng lời nói của chị sắc bén, chị nói đều là sự thật, bao gồm cả chị và em, chị tình nguyện dạy em cũng chỉ vì em sẽ không tạo ra được bất kì mối đe doạ gì với chị, đợi đến ngày nào đó em đứng ở phía đối lập với chị, chị sẽ không đổi xử với em như bây giờ nữa, và em cũng thế.” Đồ Tiểu Ninh gần như không suy nghĩ nhiều mà nói, “Em sẽ không như thế.” Nhiêu Tĩnh cười, dùng ngón tay chọc chọc vào vai cô, “Cho nên mới nói em vẫn là một đứa trẻ, cho em mấy năm nữa để đến lúc bằng tuổi chị, em sẽ không thể lại nói ra ba chữ này nữa đâu.” Thấy cô thất thần, cô ấy lại nói thêm, “Thế nào, bị doạ rồi à?” Đồ Tiểu Ninh lắc lắc đầu, ánh mắt của Nhiêu Tĩnh lại lần nữa đặt trên tập hoá đơn nhướng nhướng mày, “Thành quả hôm nay rất tốt, vậy mà lại có nhiều người làm thẻ tín dụng như thế.” Nhiêu Tĩnh chỉ là để cho cô đi thử nước, nhưng kết quả lại rất bất ngờ, cho thấy cô làm việc cũng khá hiệu quả. “Được rồi, em cũng bận bịu cả ngày rồi, về nghỉ sớm đi.” Cô ấy để tập hoá đơn lên trên bàn, lại ngồi về vị trí của mình. “Chị không về sao?” Đồ Tiểu Ninh hỏi cô ấy. “Chị lấy công việc làm thú vui, xem phòng làm việc là nhà.” Nhiêu Tĩnh nhìn vào máy tính, lại bắt đầu bận rộn.
Đồ Tiểu Ninh chẳng phát ra tiếng động, thu dọn đồ dạc rời khỏi bộ phận, cô ngoảnh lại nhìn Nhiêu Tĩnh, cảm giác chính mình và cô ấy cách biệt cả một năm ánh sáng. Bước chân cô tiến về phía trước, lại nặng trĩu dị thường, những việc xảy ra hôm nay đích thực có hơi nhiều. Về đến nhà thì cha cũng ở nhà, lúc ăn tối Đồ Tiểu Ninh chẳng muốn ăn chút nào, cha mẹ quan sát cô, hai người lại nhìn nhau, sau đó mẹ cô ho một tiếng. “Mẹ đã hẹn cô giáo Ngô rồi, cuối tuần hai bên gia đình cùng ăn bữa cơm.” Đồ Tiểu Ninh đang húp canh bị sặc. “Hai bên? Ai cơ?” “Tiểu Kỷ đấy.” Trên khoé môi mẹ treo ý cười nhẹ. Đồ Tiểu Ninh như bị sét đánh, tiểu, tiểu Kỷ? Mẹ cô bỏ qua sự kinh ngạc của cô, tiếp tục nói, “Mẹ tìm thầy xem qua rồi, bát tự của hai đứa rất hợp, vượng nhau lắm!” Đồ Tiểu Ninh đau đầu, mẹ cô mê tín lắm, từ nhỏ đã hay đi xem cho cô, bây giờ lại đi xem cả nhân duyên. “Mẹ, sao mẹ lại đi xem tiếp rồi?” Mẹ cô lại không cho là đúng, “Con có nhớ lúc nhỏ con đi xem tướng số không, thầy đã nói thế nào, con là ngũ hành thuộc Hoả, khắc Kim, làm trong ngành tài chính sẽ sinh tài, mà lại may mắn thịnh vượng, trong mệnh có quý nhân tương trợ.” Đồ Tiểu Ninh đỡ trán, “Vậy thì như thế nào chứ? Mẹ bảo con vào ngân hàng con cũng đâu thấy mình phát tài đâu?” Mẹ cô đặt đũa lên bàn, thái độ khẳng định, “Tiểu Kỷ chính là quý nhân của con!” Đồ Tiểu Ninh muốn phát điên rồi, cô ăn không nổi nửa rồi, “Vậy tài lộc thì sao, tài lộc ở đâu?” “Quý nhân đến rồi tài lộc tự nhiên cũng sẽ đến thôi.” Mẹ cô buông lỏng tay. Đồ Tiểu Ninh cảm giác mình đang giận muốn điên lên được, cô quan sát cha, thấy ông làm ngơ, cũng không muốn tranh cãi nữa. “Cha mẹ ăn cơm đi, con cũng không tin những thứ đấy.” “Không cần biết con tin hay không, con chắc chắn phải đi.” Mẹ lại ra lệnh. Đồ Tiểu Ninh vừa muốn nói không, nhưng nghĩ, không nhất thiết phải đem ngòi nổ hướng về phía mình, hứ một tiếng, “Người ta nói không chừng cũng không muốn đi ấy.” Mẹ cô cười đến đắc ý, “Tiểu Kỷ người ta đã đồng ý rồi.” Đồ Tiểu Ninh ngẩn ra, anh đồng ý rồi? Ổn định tập trung tinh thần, cô lại cất lời, “Nhưng mà không phải mẹ nói anh ấy…” Nhưng lại chẳng thể nào nói hết, luôn cảm thấy không tốt khi đâm cột sống của ai đó ở sau lưng người ta. Thế mà mẹ lại hiểu ý của cô “Trước đây mẹ cũng lo lắng về chuyện này, nhưng đã là người thì chẳng có ai hoàn hảo cả, quá hoàn hảo thì trong lòng không yên tâm được, lại thêm, người mười phần vẹn mười thì có tới lượt Đồ Tiểu Ninh con không hả? Mẹ nhìn ra thằng bé là người có thể chịu vất vả, trông cậy được, bà tại liếc mắt nhìn cha cô, “Đúng không, ông Đồ?” “Ùm.” Cha cô tự nhiên cũng chẳng dám phản bác, đối mặt với ánh mắt oán giận của Đồ Tiểu Ninh, ông chỉ có thể cố gắng làm dịu đi bầu không khí, “Cái cần câu cơm của con suýt chút nữa đã không giữ được, là người ta ra tay giúp đỡ, làm cha mẹ như hai chúng ta, về tình về lí đều nên mời người ta bữa cơm.” Chuyện này thì Đồ Tiểu Ninh thừa nhận, cô quay trở về phòng. Chuyện này coi như là ngầm thoả thuận, mẹ cô cười vui vẻ, vỗ vỗ vai cha cô. “Ông Đồ, vận may của con gái chúng ta thật sự đến rồi.” Cha cô tiếp tục ăn cơm, “Vẫn là xem bản thân con nó thôi.” Mẹ lần nữa cầm đũa lên, “Ông đừng có không tin, lần trước tôi tính cho thằng bé họ Lục với con gái chúng ta, thầy nói có duyên không phận, sau đó thì sao chứ?” Mẹ cô lại vứt đũa xuống, “Nghĩ tới đồ ranh con đó tôi lại nổi cơn giận.” Cha cô nhanh chóng khuyên bà nhỏ bớt tiếng, “Cẩn thận kẻo con bé lại nghe thấy.” Giọng của mẹ cô nhỏ đi đôi chút, “Ông lại xem Tiểu Kỷ đấy, biết rõ con gái không phải là biên chế chính thức, vẫn ra tay giúp đỡ, chứng tỏ thằng bé không xem trọng những hư danh đấy, chỉ nhìn người.” Cha cô trầm tư một lúc, “Chuyện này cũng không hẳn, cũng có thể người ta tốt bụng, ra tay trợ giúp một lần.” Mẹ cô lại vẫn tươi cười như cũ, “Không cần biết là gì, cũng chỉ có nó là không bài trừ con gái nhà ta là đã tốt lắm rồi.” Cha cô không tiếp lời, chỉ nói, “Mau ăn cơm đi, thức ăn đều nguội cả rồi.” “Hồng môn yến” tới cũng rất nhanh, hôm ấy Đồ Tiểu Ninh còn bị mẹ ép buộc mặc váy màu hồng nhạt, thật sự là muốn quê mùa bao nhiêu là có bấy nhiêu quê mùa. Địa điểm hẹn là ở một nhà hàng Trung, lúc bọn họ tới, người ta đã sớm đợi từ trước.
“Ôi! Lão Đồ.” “Ô dô! Lão Hứa.” Mẹ của Kỷ Dục Hằng bởi vì lí do sức khoẻ nên do vợ chồng cô giáo Ngô thay mặt tham dự, vừa vào phòng riêng, cha cô với chú anh là đồng nghiệp cũ ở giữa hàn huyên. Mẹ cô và cô giáo Ngô nhìn nhau cười, Kỷ Dục Hằng đứng ở trước chỗ ngồi, lịch sự gọi một tiếng “Chào bác gái ạ.” Đây là lần đầu tiên mẹ cô gặp Kỷ Dục Hằng, trước đây nghe Đồ Tiểu Ninh nói anh đẹp đến mức người và thần cùng tức giận, chỉ cho rằng cô đang cố ý nói vậy, nhưng hôm nay tận mắt nhìn thấy, bà cũng có hơi sốc. “Chào cháu.” Nhưng dù sao bà vẫn là người biết giữ thể diện, chỉ đánh giá một hồi rồi thu lại tầm mắt. “Cô Ngô ạ.” Đồ Tiểu Ninh cũng chào một tiếng. Cô giáo Ngô đáp lại một tiếng, nhanh chóng mời bọn họ ngồi vào. Mẹ cô cười buông túi xách xuống kéo cha cô ngồi vào. Kỷ Dục Hằng cầm lấy ấm trà, nghiêng người rót trà cho mọi người. Mẹ cô nói cảm ơn, quan sát anh ở khoảng cách gần, ngoại hình thật sự là điểm tuyệt đối, lại nghĩ tới con gái nhà mình, lúc so sánh không tránh khỏi mất đi chút tự tin. Đồ Tiểu Ninh nâng cốc uống một ngụm, có vị đào. Lại nghe Kỷ Dục Hăng nói, “Trước khi ăn cơm không phù hợp uống trà, con đã tự ý gọi Bạch Đào Ô Long khi chưa được phép.” “Rất tốt, rất tốt.” Cha cô cười nói, cũng thuận thế quan sát anh. Kỷ Dục Hằng trong lúc không để ý đã bị quét nhìn, đánh giá đến mấy lần. “Con gái uống cái này có tác dụng dưỡng nhan.” Cô giáo Ngô cười ý nhị, nhìn sang Đồ Tiểu Ninh. Đồ Tiểu Ninh nhanh chóng cúi đầu uống nước. “Đừng chỉ ngồi đấy uống trà không vậy.” Lúc này chú của Kỷ Dục Hằng cất lời nhìn hai người họ, “Nhà hàng này làm đồ ăn rất được, bếp mở, gọi món và làm ngay tại chỗ, hai đứa cùng nhau đi xem món ăn, người già chúng ta không biết mấy đứa trẻ thích ăn những gì.” Đồ Tiểu Ninh vừa muốn từ chối, đã nghe thấy mẹ cô nói, “Đúng vậy, bây giờ bọn trẻ đều rất kén chọn, tôi có lúc cũng không biết tụi nó thích ăn cái gì nữa.” Sau đó cũng nhìn bọn họ, chân ở dưới bàn đá cô, “Hôm nay mấy đứa gọi món, để chúng ta xem xem người trẻ tuổi bây giờ rốt cuộc là khẩu vị như thế nào.” Kỷ Dục Hằng bên đấy đã đứng dậy rồi, Đồ Tiểu Ninh cũng chỉ có thể phối hợp đứng dậy, sau đó dưới sự chú ý của bốn vị trưởng bối, cùng anh bước ra khỏi phòng. Vừa bước ra, cô đã thở phào một hơi như thể được giải phóng. Anh cười như không cười, “Thì ra lúc cô ngoan ngoãn thục nữ cũng rất điềm đạm nho nhã.” “Như nhau cả thôi.” Hai người đi đến chỗ gọi món, cô nghe thấy Kỷ Dục Hằng nói, “Tôi đồng ý tới, vì cho rằng cô sẽ không tới.” “Tôi tại sao lại không tới?” Đồ Tiểu Ninh có chút kì lạ. “Không phải cô nói bài trừ xem mắt cũng bài trừ tôi sao?” Đồ Tiểu Ninh im lặng, cảm giác lúc đấy bản thân nói câu đấy có chút kích động, vẫy vẫy tay, “Bây giờ không bài trừ nữa rồi.” Kỷ Dục Hằng nhìn sang, cô tự biết nói sai, nhanh chóng sửa chữa, “Kà không bài trừ anh nữa.” “Ồ.” Anh thả chậm bước chân, “Vậy tôi nên cảm ơn cô, hay cảm ơn chính mình?” Đồ Tiểu Ninh mím môi, là đang suy nghĩ, sau đó nghiêm túc nói, “Là tôi nên cảm ơn anh.” “Cảm ơn tôi cái gì?” “Cảm ơn anh lần trước đã giúp tôi.” Đồ Tiểu Ninh còn làm động tác ôm quyền, “Đại ân đại đức, không thể nào quên.” “Thật sự không thể quên sao?” Đồ Tiểu Ninh thề lời son sắt, “Đương nhiên sẽ không quên.” Anh tạm ngừng bước chân, “Nhưng cô hình như quên rồi.” “Cái gì?” “Một đêm của năm lớp chín, cô có phải quên nói cảm ơn tôi rồi không?” Đồ Tiểu Ninh dừng hẳn lại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]