Chương trước
Chương sau
Bên phía này, Hoa Diễm Liên đang chiến đấu khá ung dung trước sự liên thủ của tên Đại sư huynh và tên Chiến Sư họ Lâm.
Tên Đại sư huynh và Lâm sư đệ đồng thanh quát:
“Kim Cang Quyền!”
Nhưng cả hai tên chưa kịp tung quyền thì đã bị Hoa Diễm Liên chặn lại.
“Thuỷ Triều Lan Toả!”
Một vệt nước bắn thẳng vô người tên Chiến Linh sau đó lan sang tên Chiến Sư khiến cho tốc độ của hai tên kia bị đình chỉ, người của bọn hằng đều nặng nề như có tảng đá lớn đè lên vậy
“Thuỷ Long Quyền!” Hoa Diễm Liên hô lớn, sau đó tung quyền vào hai tên đó. Khiến cho bọn chúng bị văng ra xa.
Tuy đang ở thế hạ phong nhưng hai tên kia vẫn không có ý định bỏ chạy mà vẫn lao lên vì mục đích chính của bọn hắn là giữ chân nàng.

Lúc này, Vương hắn đang miệt mài đuổi theo năm tên cướp chờ tới thời điểm thích hợp để cứu người. Tốc độ của bọn chúng cũng khá nhanh nên Vương hơi khó khăn để bám theo bọn chúng.
Tên mạnh nhất trong đám có tu vi ngũ tinh Chiến Sư nói:
“Các ngươi di chuyển mau lên, đại sư huynh không giữ chân được lâu đâu!”
“Vâng thưa Lăng sư huynh!”
“Rítttt, Xoẹt, Đoàng!”
Bỗng từ đâu một tiếng gió rít nghe ớn lạnh sống lưng lướt qua bay song song cùng với hư ảnh hỏa long màu nâu. Máu tươi cuồng phún một cột máu phun lên từ một tên Bát tinh Chiến Giả mập mạp, tên kia bị đánh bật bay lên không trung khiến cho hai tên Chiến Giả còn lại sợ xanh mặt nặng nề rớt xuống đất thổ huyết ra không rõ sống chết. Tiếng đoàng còn lại là do tên Ngũ tinh Chiến Sư đứng ra chắn cho ba tên còn lại. Thân lùi nửa bước, thân thể vô khuyết tất nhiên một đòn kia không thể khiến hắn bị thương, nhưng trên mặt hắn hiện lên vẽ vặn vẹo hiển nhiên hắn đã tức dận.
“Là ai?”. Thần thức Chiến Sư quét qua khu vực vừa mới phát ra nhát chém tất cả những tên còn lại đều vận chiến khí hộ thân. Tiểu Ú tuy rằng thực lực yếu nhất nhưng hắn lại có vẻ mặt lương thiện nhất, khiến cho rất nhiều người tin tưởng bọn hắn, nói không điêu chứ tiểu Ú là con gà đẻ trứng vàng của bọn hắn, giờ đây lại bị người đánh trọng thương, hắn làm sao không tức giận.
Từ trong bụi cây bước ra một hắc y nhân khí thế nhị tinh Chiến Sư nhàn nhạt tỏa ra khiến cho năm người đối diện bất giác đề phòng
Nhìn thấy hắc y nhân bước ra tên đại sư huynh cười lớn
“Ha…ha…ha, chỉ là một con chuột nhị tinh Chiến Sư mà cũng đòi tấn công chúng ta! Ai cho ngươi lá gan!” Ánh mắt sắc lẹm nhìn Vương như nhìn người đã chết vậy.
Bỗng nhiên một hư ảnh hỏa long bất chợt lao tới hiển nhiên là của hắc y nhân đánh đến.
“Đuỳnh!”
“Ha…ha quá yếu không đủ gãi ngứa cho ta!” Thản nhiên dùng tay không bóp nát hư ảnh hỏa long, tên Lăng sư huynh lộ ra vẻ khinh thường.
Đằng sau mấy tên nhà sư fake đều vỗ tay hoan hô.
“Lăng sư huynh giỏi quá, bắt hắn đi Lăng sư huynh, bắt hắn dập đầu xin lỗi Tiểu Ú!”
Tên Lăng sư huynh lộ ra vẻ đắc ý nhưng khi nhìn lại chỗ cũ hắn lại không nhìn thấy hắc y nhân đâu, thần thức Chiến Sư quét ngang ra xa thì thấy một thân ảnh hắc y đang vắt chân lên cổ bỏ chạy.
“Tiểu Nhất theo ta bắt tên Chiến Sư kia!”
Tên Chiến Sư thứ hai trong bọn hưng phấn ra mặt, vẻ mặt ngoan độc, hai tên Chiến Giả kia và tiểu Nhất đều là huynh đệ ruột, tiểu Ú là em út tuy hay bị bắt nạt nhưng lại được ba anh em còn lại thương yêu nhất giờ nghe được có cơ hội trả thù hắn ko thể bỏ qua cơ hội này. Lúc này hai tên Chiến Giả đồng thanh nói
“Đúng đại ca nhớ bắt tên đó về đây khiến hắn sống không bằng chết!”
Không nói hai lời hai tên chiến sư cất bước đuổi theo dựa vào dấu vết càng lúc càng đuổi sát Hắc y nhân
Phía bên này hắc y nhân cũng chính là Vương đang chạy càng xa cái xe càng tốt, hắn cố tình không xóa khí tức để bọn kia dễ dàng đuổi theo. Khi thấy khoảng cách đã đủ hắn tăng tốc duy trì khoảng cách với hai tên kia. Tất nhiên tốc độ bình thường của hắn không thể nào ngang bằng với hai tên Chiến Sư kia được, tối hôm qua khi vô cửa hàng hệ thống, Vương thấy một vật phẩm rất thích hợp cho nghiệm vụ lần này đó là: Tuyệt Ảnh Ngoa - Nhị phẩm Hoàng bảo, đây là đôi giày màu tím có thể tăng tốc chạy và tăng dame cho những cước kỹ ( Chiến kĩ dạng cước ). Vương dùng hầu như tất cả điểm hệ thống mà hắn làm nhiện vụ mấy ngày nay.
Được tăng tốc Vương chạy vận tốc sánh ngang với Chiến Sư nhưng chỉ Chiến Sư không có trang bị dạng giày và thân pháp thôi thật may hai tên kia không có cả hai thứ đó
Đột nhiên một thân ảnh to lớn xuất hiện trước mặt Vương, thoáng chút bất ngờ Vương nhanh chóng dùng Chỉ Định Tiểu Na Di Phù quay lại gần chỗ xe ngựa.
“Con chuột nhắt, chịu chết đi!” Tên Lăng sư huynh thấy sắp đuổi kịp Vương liền vận chiến khí tung một quyền, nhưng hắn không hề thấy thân ảnh Vương đâu cả, mà quyền của hắn cũng đụng vào thân ảnh to lớn kia.
“Hắc...Hắc Hùng Báo!” Tên Lăng sư huynh hoảng sợ lên tiếng, Hắc Hùng Báo - Nhị giai hậu kì yêu thú, hắn không nghĩ tới sẽ đụng phải một đầu Hắc Hùng Báo, với thực lực của hắn và tên tiểu Nhất, dù có liên thủ đi nữa cũng chỉ chịu chết mà thôi.

“Phù! Tý thì chết, Hồn Tháp! Yêu thú gì vậy?” Vương thở một hơi, cũng may là con yêu thú vừa nãy cũng chỉ mới cảm nhận khí tức mà ra ngoài chứ chưa ra tay nên hắn còn chạy thoát đươc.
“Hắc Hùng Báo - Nhị giai hậu kì yêu thú! Khác với tên, loài này khá hiền lành, trừ khi ngươi tấn công nó trước còn không nó sẽ không tấn công ngươi, cũng may là ngươi gặp Hắc Hùng Báo chứ gặp yêu thú khác thì không biết có chạy kịp không?”
Bây giờ chỉ còn ba tên Chiến Giả, nhờ Áo Choàng Đạo Tặc mà Vương vừa nãy có thể đánh trọng thương được tên tiểu Ú, nhưng kinh nghiệm thực chiến của Vương so với bọn chúng quá kém, hơn nữa đây còn là lần đầu tiên hắn ra tay với một người khác nên vẫn còn rất run tay, lúc ra đòn suýt chút nữa đã làm rơi cả vũ khí.
Hít một hơi lấy bình tĩnh, Vương móc ra một bình ngọc, sau đó từ từ tiến lại chỗ xe ngựa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.