Nghe đâu sự tình ngày hôm đó cũng chỉ có mỗi Vu Kính và Vân Thoa, sư muội duy nhất của anh ta chứng kiến. Nhưng qua mấy ngày sau Vân Thoa cũng bị Vu Kính trục xuất nốt, đồng thời còn bị lệnh cho suốt đời không được phép tiếp xúc với bất kì một người tu đạo nào nữa, về nguyên nhân thì không người nào biết. Ai cũng nói Vân Thoa vốn thầm thương trộm nhớ Vu Kính đã lâu, sau khi đau đớn tuyệt vọng rời khỏi vách núi Bình Tâm thì bặt vô âm tín. Nói đến chỗ này, Tiểu Hắc đánh mắt sang chỗ người đẹp đang say ngủ, “Thiên hạ đồn đại rằng nàng Vân Thoa xinh đẹp tuyệt trần nọ, về sau đã đến sống ở một nơi giá lạnh, hơn nữa còn rất am hiểu về điều chế thuốc, chậc, nếu không nhầm thì chính là người này đây.”
Không ngờ người đẹp lại có một quá khứ đau lòng đến nhường này, quả thật còn khiến người ta phải tiếc thương hơn cả chuyện cao xanh bị lác mắt nữa.
Trong lúc tôi còn đang bận cảm thán, Tiểu Hắc đã cau mày quan sát tứ phía, ngoại trừ một cái kệ thấp làm từ gỗ đàn hương đặt cạnh bục đá, bên trên có để một ít đồ dùng phụ nữ như dao kéo bằng bạc với mấy món son phấn này nọ ra, nơi này cũng chỉ có một cái lọ làm từ ngọc mỡ dê bị úp ngược xuống cùng vài trang sách đã ố vàng rơi vãi trên nền đất mà thôi, ngoài ra không tìm thấy thứ gì khác nữa cả.
“Này, có phải cậu rất muốn gặp lại Vu Kính không?” Tiểu Hắc bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-phai-nem-du-mui-den-dui/58231/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.