Đương nhiên là, sau cùng tôi vẫn tha thứ cho Vu Kính.
Tôi tự biện hộ cho chính mình rằng, Vu Kính hắn ta là một tên gian xảo có đẳng cấp, gà mờ như tôi sao đấu lại chứ.
Mới đó mà kế hoạch của tôi đã bị hắn vạch trần rồi, phải mà sau khi phát hiện ra chân tướng sự việc hắn liền nổi giận đùng đùng, răn đe tôi một trận đi, lúc đó dám chắc tôi sẽ giận hắn thêm vài ngày nữa cho bõ ghét rồi. Đằng này hắn cứ im ỉm không nói lời nào, cứ làm ra vẻ chịu thương chịu khó, tỉ mẩn lấy lòng người ta như thế. Những ngày qua hắn đều cẩn thận từng li từng tí, chạy lăng xăng cạnh tôi, chẳng khác nào một tên đầy tớ trung thành cả. Đường đường là chưởng môn phái Bình Tâm Nhai thế mà ngày ngày phải quần quật hết dọn giường trải chiếu rồi lại giặt đồ nấu cơm, nghĩ thấy cũng tộí.
Ờm, Vu Kính mà làm cơm thì xin miễn bàn đến mùi vị đi ha, còn nhớ cái màn thầu nọ đã phải hi sinh anh dũng để chọi u đầu Vân Trâm không? Nó chính là ‘kiệt tác’ được tạo nên trong một lần xuống bếp hiếm hoi của anh chàng đó. Khi ấy tôi thấy anh ta nhào ra cả rổ màn thầu cái nào cái nấy vừa bự vừa cứng, nhưng nếu bỏ đi thì uổng phí quá, nên mới đem theo phòng thân, thật không ngờ lại còn có tác dụng xoay chuyển tình thế cơ đấy.
Nếu Vu Kính chịu khó siêng năng vào bếp thêm vài lần nữa, thì cho dù nhà bếp của Bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-phai-nem-du-mui-den-dui/3273793/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.