Anh chàng khẽ ấn một cái, vừa nghe ‘rắc’ một tiếng, cổ tôi đã được nắn thẳng trở lại.
“Ai biểu khi không lại quay đầu cái phắt vậy không biết.” Thái độ của Tiểu Hắc tự nhiên lại hiền hoà hẳn ra, nhẹ nhàng xoa bóp cổ cho tôi, những ngón tay lành lạnh khiến tôi thấy dễ chịu vô cùng, “Thấy đỡ hơn chưa?”
Tôi cười hềnh hệch, lòng vui rạo rực.
Tiểu Hắc, có thể nói anh ta chính là người bạn đầu tiên trong cuộc đời tôi, hồi mới hay tin anh chàng đã về với đất mẹ, tôi còn đau lòng hết một chập mà, lượng cơm ăn vào mỗi bữa giảm mạnh tới mức chỉ còn có một thố rưỡi thôi à, ngay đến món hoẵng quay khoái khẩu mà tôi còn ăn không hết phải bỏ mứa tận mấy khúc xương, nhiêu đó cũng đủ thấy tôi đã buồn bã tới cỡ nào!
Trông thấy tôi thoải mái vặn vẹo cái đầu, Tiểu Hắc biết tôi không sao rồi, mới buông tay ra.
Tôi vừa đang định hỏi chuyện anh ta, bỗng đâu một tiếng gào thống thiết vang lên đã lôi kéo lực chú ý của hai đứa tôi, lão đạo sĩ kia chẳng biết từ khi nào đã bò lăn bò toài lên trên một tảng đá lớn bên sông, trố mắt nhòm sang bên này hệt như bị trúng tà: “Là ngài, đúng là ngài rồi!”
Tiểu Hắc nhíu mày, chẳng nói gì.
“Tôi đã đợi ngày này, đã đợi lâu lắm rồi!” Lão ta gào lên như điên dại, “Rốt cục thì ước mơ của tôi cũng đã thành sự thực rồi!” Tiếp đó lại bật cười khanh khách, “Thế này thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-phai-nem-du-mui-den-dui/3273784/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.