Hiện tại đã chính ngọ, Mặt Trời cũng lên đỉnh đầu rồi mà con mèo lười kia vẫn chưa dậy. Thuyền cặp bến Giang Nam từ lâu, nhưng Vệ Tiểu Hoa không nở đánh thức Đổng Vân Nhu, cứ để cho nàng ngủ thêm một lát.
Đổng Vân Nhu lười biếng dụi dụi mắt. Vệ Tiểu Hoa như trước tiến đến ôm nàng vào lòng, vuốt ve tấm lưng mềm mại. Thời đểm Đổng Vân Nhu chưa tỉnh ngủ hẳn là thời điểm đáng yêu nhất trong ngày của nàng. Vệ Tiểu Hoa rất thích cảm giác này, mỗi ngày đều xoa xoa lưng, lâu lâu còn có thể "vô tình" chạm vào hai khỏa mềm mại. Mặc dù sẽ bị ăn ngay một cái tát...
'Chát!'
Tiếng bạt tay rõ to, Vệ Tiểu Hoa ủy khuất, lấy tay ôm mặt. Nàng biết chắc chắc mặt mình đã hằn năm ngón tay. Chỉ là "vô tình" chạm vào thôi mà có cần mạnh tay như thế không. Nữ nhân này một khi thanh tỉnh liền trở thành mèo hoang, sẽ cào cấu ngươi.
"Ngươi lại đánh ta, chẳng phải chúng ta nhìn cũng đã nhìn, làm cũng đã làm rồi. Ngươi ngại gì chứ?" Vệ Tiểu Hoa dù bị tát rất nhiều lần vẫn chưa chừa.
"Ngươi... Câm miệng cho ta."
Đổng Vân Nhu đỏ mặt, tuy không tức giận lắm, còn có chút thích thích hành động này, nhưng vẫn phải tát để thị uy. Vệ Tiểu Hoa thấy mình dung túng nàng, càng lúc càng không biết sợ là gì, làm càn quá thể.
"Chúng ta đến Giang Nam rồi, ngươi mau mau lên, đi tham quan nơi này nào." Vệ Tiểu Hoa nhớ lại chuyện chính, hí hửng. Nàng nghe nói Giang Nam nhiều chổ vui chơi, phải đi nhìn xem mới được, nếu không sẽ hối hận chết mất.
"Được rồi, ngươi ra ngoài đi, ta thay y phục đã." Đổng Vân Nhu vươn vai, bước xuống giường. Nàng không có hứng thú lắm, nhưng thấy tên ngốc kia cao hứng như vậy nên cũng có chút vui vẻ lây.
Các nàng đi dạo một vòng, nhìn ngắm khắp nơi. Giang Nam quả nhiên danh bất hư truyền, không khí trong lành mát mẻ bốn mùa như xuân. Dòng sông xanh biếc, xa xa thấp thoáng những con thuyền lênh đênh trôi theo dòng nước. Những người bán hàng rong, múa rối, diễn kịch huyên náo nhộn nhịp trên phố. Những quán trà các thi nhân tụ họp đối thơ, giải câu đố. Hay một vài cặp tình nhân hò hẹn dưới gốc cây cổ thụ. Tất cả đều khiến nét đẹp của Giang Nam có chất riêng, khác hẳn với sự xa hoa tráng lệ ở hoàng cung.
Vệ Tiểu Hoa chạy tới chạy lui không biết mệt, mà lại toàn là chổ ăn vặt. Hết ăn thử món này, lại ăn thử món khác, đúng là người có tâm hồn ăn uống. Chỉ khổ cho Đổng Vân Nhu chạy theo nàng mệt mỏi, mềm nhũn cả hai chân.
"Dừng lại, ta đi không nổi nữa."
Vệ Tiểu Hoa vừa mua hai cây kẹo hồ lô, quay lại nhìn Đổng Vân Nhu đang quằn quại, thở dốc. Ở trong cung đã lâu, không được ăn những món dân gian, nay có dịp nên ăn hơi nhiều một chút. Chạy lâu như vậy, quên mất Đổng Vân Nhu vốn liễu yếu đào tơ, không giống như mình, làm đủ công việc nặng nhọc. Nghĩ đến Đổng Vân Nhu yếu hơn mình, không hiểu sao có chút vui vẻ.
"Xin lỗi, xin lỗi... Tại ta cao hứng quá. Kẹo hồ lô này, cho ngươi."
Vệ Tiểu Hoa đưa kẹo hồ lô cho Đổng Vân Nhu cầm, lấy bình nước ra cho nàng uống. Đợi nàng đỡ mệt mới đi tiếp.
Đổng Vân Nhu ăn thử một viên. Vị ngon ngọt tràn đầy khoang miệng. "Ngon quá!" Đổng Vân Nhu cảm khái, lúc nhỏ nàng luôn muốn ăn thử thứ này, nhưng phụ thân không cho. Trong khi những đưa trẻ khác vui chơi, ăn kẹo hồ lô thì nàng phải học nữ tắc, dáng đi yểu điệu ra sao, tư thái nữ nhi ra sao, làm thế nào để câu dẫn mê hoặc hoàng thượng. Nhớ lại có chút tủi thân, mắt nàng hơi đỏ lên.
"Haha, đương nhiên là ngon rồi. Kẹo hồ lô là món ta thích nhất đó." Vệ Tiểu Hoa cười tít mắt, vui sướng ăn thêm một viên.
Cả hai tiếp tục đi dạo, lần này đi bộ từ từ, nhìn ngắm xung quanh.
"Đến đây, đến đây, khách quan lại nhìn xem một chút. Ngọc bội uyên ương thiết kế tinh sảo này đang rất được ưa chuộng, mua về làm tín vật đính ước cho ái nhân của các ngươi, đảm bảo đối phương sẽ rất thích." Gần đó có một cửa hàng trang sức, đông kín người, bà chủ đang nhiệt tình giới thiệu sản phẩm của tiệm.
Đổng Vân Nhu tò mò đi đến nhìn một chút. Cũng tạm, ở trong cung đã lâu, mấy thứ đồ này cũng không thể so được. Thứ làm nàng hứng thú là ý nghĩa của nó, thật muốn Vệ Tiểu Hoa mua tặng mình một cái, nàng một cái. Khẽ thở dài, bước đi, bao giờ tên ngốc kia mới hiểu tấm lòng của mình đây, đã ám chỉ tới vậy rồi còn không nhận ra, đúng là tên ngốc. Đổng Vân Nhu muốn Vệ Tiểu Hoa chủ động nói thích nàng cơ, nàng không muốn thổ lộ trước, như vậy rất mất mặt.
Vệ Tiểu Hoa thấy Đổng Vân Nhu nhìn hai mảnh ngọc bội hồi lâu sau đó bỏ đi, thích sao không mua? Vệ Tiểu Hoa khó hiểu, gãi gãi đầu.
Lúc này trời cũng đã sập tối, các nàng vừa mới đến không lâu chưa kịp sắp xếp chổ ở. Đành tìm khách điếm nghỉ tạm vài hôm. Đổng Vân Nhu muốn thuê hai phòng, nhưng khách điếm hết chổ chỉ còn lại một phòng... thôi nàng đành "ủy khuất" vậy.
"Ngươi ngủ dưới đất đi." Đổng Vân Nhu ném cho Vệ Tiểu Hoa cái gối và cái chăn, ngang ngược nói. Rồi leo lên giường ngủ, hôm nay nàng đã quá mệt rồi.
"Được, ngủ ngon!" Vệ Tiểu Hoa đã quen, không tức giận gì. Nàng đem chăn gối trãi ngay ngắn, nằm xuống.
Vệ Tiểu Hoa chợt nhớ đến đôi ngọc bội Đổng Vân Nhu nhìn mãi khi nãy.
Lén nhìn qua Đổng Vân Nhu, chưa gì đã ngủ say sưa rồi. .
Vệ Tiểu Hoa đứng dậy, nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng.