"Cẩn thận!!!"
Con ngựa hoàn toàn mất khống chế, như điên dại lao về hướng này. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, không thể tránh kịp nữa. Vệ Tiểu Hoa hoảng hốt ôm lấy Đổng Vân Nhu ngã trên mặt đất. Nàng liều mạng lấy thân mình chống đỡ, bảo hộ người bên dưới.
Tình huống xấu nhất đã không xảy ra.
Thì ra cùng lúc ấy, Quách Thần đã phi thân lên một cước đá con ngựa bất tỉnh nhân sự, xe ngựa rốt cuộc dừng lại, lật ngang qua một bên. Mọi người xung quanh nhìn một màng này vỗ tay không ngừng.
"Ngươi có bị thương ở đâu không? Sao lại làm chuyện ngu ngốc như vậy? Không cho phép có lần sao!" Đổng Vân Nhu ngồi dậy, vội vàng xem xét khắp nơi trên người Vệ Tiểu Hoa. Thấy nàng bình an mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng Đổng Vân Nhu vô cùng cảm động.
Ai đó trong đám đông thốt lên: "Đây là màn anh hùng cứu mỹ nhân trong truyền thuyết sao? Ta cảm thấy vị công tử này cùng hồng y cô nương rất xứng đôi. Tiết hoa đăng của chúng ta quả thực rất linh nghiệm, gieo nhân duyên hằng năm a."
"Đúng vậy, đúng vậy.... Tài tử giai nhân quá là xứng đôi."
Đám đông reo hò hưởng ứng theo, vỗ tay chúc mừng.
Mà giờ phút này có một người đang siết chặt nắm tay, mặt đen như than, nội tâm phẫn nộ cực điểm.
Quách Thần mừng thầm cứ ngỡ mỹ nhân nhất định sẽ rung động với hắn. Ai ngờ quay đầu lại đã không thấy bóng dáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-nhu-tieu-hoa/2846605/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.