Hàn Vưu Gia vô cùng ghét bỏ cuộc sống nhà nông.
Cô dùng tay phải bịt mũi, tay trái kéo một góc chăn lên, nhíu mày nói: "Đồ này chưa phơi nắng à? Sao lại ẩm ướt thế, làm sao có thể đắp ở trên người được!"
Tô Điềm Ảnh nhìn cô một cái: "Trên núi khí hậu ẩm ướt, chăn đều bị như vậy cả."
Hàn Vưu Gia "hừ" một tiếng, ném đồ xuống vỗ vỗ tay, nói: "Cũng chỉ có nhân tài như cô mới quen được."
Tô Điềm Ảnh cắn cánh môi dưới, vẻ mặt tái nhợt mà cúi đầu, tựa như đang ẩn nhẫn thoái nhượng.
Tưởng Văn thấy thế nói: "Nếu đã nhận quay gameshow, thì đừng tỏ ra khó chịu như vậy."
Hàn Vưu Gia căm giận mà trừng mắt nhìn Tô Điềm Ảnh, nói: "Chị Văn, sao chị cũng giống Hà Tư Nguyên kia thế, lúc nào cũng nói đỡ cho cô ta? Chẳng lẽ chị không nhìn ra cô ta giả bộ đáng thương à!"
Tưởng Văn nói: "Cô ấy giả bộ hay không tôi không biết, nhưng cô thật sự nói nhiều quá."
"Chị!" Hàn Vưu Gia giậm chân, phẫn nộ rồi mở cửa đi ra ngoài. Tô Điềm Ảnh nhìn bóng lưng cô, trên môi lộ ra ý cười đạt được mục đích.
Hàn Vưu Gia đi thẳng đến giếng ở khu nhà, giơ chân đạp đổ thùng nước. Nước ào ào chảy đầy đất. "Ấy, chị Gia, ai chọc chị tức giận vậy?" Phía sau truyền đến một giọng nói, là Tiết Giai từ trong phòng đi ra.
Hàn Vưu Gia không thân với gã, nghĩ đến gã chung nhóm với Tô Điềm Ảnh, sắc mặt cô ngày càng xấu.
Nhưng Tiết Giai thật sự rất linh hoạt, thò
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-nhan-me-troi-dinh-cung-he-thong-va-mat/1602948/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.