Khương Thính hoàn hồn đầu tiên: "Ông có bệnh à?"
Phương lão bản giậm một chân, xoay mông: "Ai ya, quỷ sứ hà, sao lại có thể nói người ta như vậy."
Bị một gã đàn ông trung niên làm nũng, Khương Thính tức khắc phát lạnh khắp người, vỗ cánh tay nổi đầy da gà, quay đầu hỏi Tiền Đồ: "Tiền Tiền, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao anh lại ở cùng lão?"
Ánh mắt Tiền Đồ lập loè một chút, ấp úng nói: "Trên đường đụng trúng mà thôi......" Nói xong, có chút chột dạ mà duỗi tay sửa sang cổ áo lộn xộn, như là muốn che đậy gì đó.
Hà Tư Nguyên đứng cách hắn 1 mét, tự nhiên thấy được trên cổ hắn có chút dấu vết, anh như suy tư gì đó mà nheo mắt lại, không lên tiếng.
Mà Phương lão bản dường như càng ngày càng điên nặng, tay vừa xếp hình hoa lan nhảy lên múa một điệu valse, vừa ê ê a a hát kịch, giọng y chang thái giám thời cổ đại.
Khương Thính che lỗ tai nói: "Thôi, kệ mịa lão. Chúng ta đi thôi."
Tiền Đồ nhìn cậu một cái, nói: "Cứ như vậy mặc kệ? Nhỡ đâu xảy ra chuyện gì......"
Khương Thính lớn tiếng xen lời hắn: "Em nói mặc kệ thì cứ mặc kệ! Anh cũng đừng quản!"
Tiền Đồ bị cậu rống đến mức sửng sốt một chút, bởi vì ngày thường thái độ của Khương Thính với hắn đều là nâng trứng hứng hoa, đây là lần đầu tiên dùng giọng điệu này nói chuyện với hắn.
Trong lúc hắn choáng váng, Hà Tư Nguyên cùng Bàng Phi Phàm gật đầu với họ một cái, xem như tạm biệt, xoay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-nhan-me-troi-dinh-cung-he-thong-va-mat/1602941/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.