Thả thính vui thôi, nhưng người bị thả thính kia quá nghiêm trang, thì không còn vui nữa rồi. 
Hà Tư Nguyên nhìn chằm chằm đỉnh lều trại, nhướng mày, ngữ khí chế nhạo nói: "Thế à? Mục tiên sinh là một nhà tư bản, chẳng những không bóc lột nhân viên, mà còn quan tâm nhân viên như thế, thật sự làm người ta thụ sủng nhược kinh." 
"Hà Tư Nguyên." Mục Dĩ Thâm dừng một chút: "Cậu biết tôi đang nói cái gì." 
"Đúng vậy, tôi đương nhiên biết." Hà Tư Nguyên không chút do dự đáp. 
Mục Dĩ Thâm tựa hồ hít sâu một hơi, kìm nén cảm xúc trong lòng, hỏi: "Uống thuốc chưa?" 
Hà Tư Nguyên đáp: "Rồi." Tuy nhiên, nhân viên y tế đi cùng đoàn phim không chuyên nghiệp lắm, hơn nữa các loại thuốc họ mang theo không nhiều, hiệu quả điều trị cũng không tốt. 
"Nếu không có tác dụng thì nhớ đi khám bác sĩ." 
"Mục tiên sinh, dáng vẻ anh nói chuyện rất giống đang dặn dò một đứa trẻ." 
"Vậy ư?" Mục Dĩ Thâm đặt một tập tài liệu lên bàn, quay người bước đến bên cửa sổ sát đất, ánh sáng tăm tối hiện lên trong đôi mắt sâu thẳm. Người này lại đang làm nũng với mình sao? 
Hắn đang chuẩn bị nói tiếp, bỗng nhiên trong điện thoại truyền ra giọng người đàn ông khác. Mục Dĩ Thâm không khỏi nhăn mày lại: "Ai đang nói chuyện?" 
"Là...... người." Hà Tư Nguyên quay lại nhìn bên ngoài lều, ánh đèn phản chiếu một bóng người, là Khương Thính. 
"Ây, nghe nói anh đang bệnh? Rất nghiêm trọng sao?" Khương Thính phủ nhận chuyện cắt lều trại với Bàng Phi Phàm xong, liền bực mình muốn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-nhan-me-troi-dinh-cung-he-thong-va-mat/1602936/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.