Hà Tư Nguyên: “……”
Những người ở thế giới này sao lại như thế, vì sao đều thích phát thẻ người tốt cho anh??!
Anh nơi nào giống người tốt? Ngẫm lại đống chuyện tày trời nguyên chủ gây nên, Hà Tư Nguyên rất muốn châm điếu thuốc ngồi xổm bình tĩnh một chút.
Hà Nhụy dùng giọng điệu cầu xin: “Em không van nài anh giúp, anh chỉ cần cho em một phương thức liên hệ với hắn là được.”
Ngón tay Hà Tư Nguyên gõ trên sofa, lâm vào suy tư, anh gõ hệ thống: “Ê Mặt, chuyện này trong nguyên tác giải quyết như nào?” Anh cũng không muốn cành mẹ đẻ cành con.
Hệ thống vả mặt nói: 【 nguyên tác ư? Trong nguyên tác không có viết cụ thể. Bọn họ chỉ là một vai phụ pháo hôi làm nền thôi. Ký chủ, không phải ai cũng có cơ hội tiếp cận vai chính giống cậu đâu. 】
Ngữ điệu cao chót vót, ngạo kiều tự mãn là cái quỷ gì?? Bởi vì vai chính muốn giết chết anh nên mới có, ha ha, loại cơ hội này vẫn nên để lại cho chính mi xài đi.
Hà Tư Nguyên bình tĩnh lại, đón nhận ánh mắt nhu nhược đáng thương của Hà Nhụy, gật đầu nói một tiếng được.
Đi ra phòng bệnh, Bàng Phi Phàm cầm thẻ ngân hàng mà Hà Tư Nguyên đưa để đi thanh toán tiền. Còn Hà Tư Nguyên bước về một phương hướng khác, đi đến trước cửa sổ thật lớn, anh giơ tay mở một ô cửa sổ pha lê nhỏ ra, khí lạnh bên ngoài ùa vào, anh thở dài nhẹ nhõm.
Hà Tư Nguyên híp mắt nhìn hoàng hôn buông xuống những tòa nhà cao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-nhan-me-troi-dinh-cung-he-thong-va-mat/1602926/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.