Vành tai Tạ Cẩn Ca bởi vì nụ hôn của Tô Dã mà nóng bừng lên, hơi thở nóng ấm lại nồng nặc từ khóe môi đối phương phả ra, từng nhịp từng nhịp phun lên da thịt bên tai, khiến tai hắn như có cảm giác ngứa ngáy.
Hắn ngẩng mắt nhìn gương mặt Tô Dã ở gần ngay trước mặt. Ánh sáng từ phía sau Tô Dã chiếu xuống, làm cho khuôn mặt anh tuấn, thâm thúy của y như phủ thêm một lớp bóng mờ mông lung. Thế nhưng trong đôi mắt kia lại sáng bừng lên, rõ ràng, lấp lánh như ánh sao.
Tạ Cẩn Ca ngửi thấy mùi rượu trên người Tô Dã. Hương vị cồn này đối với hắn vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Ký ức đêm đó lập tức ùa về — ở dưới mặt nước bể bơi, bàn tay Tô Dã, hơi thở Tô Dã, cùng với những va chạm nóng rực muốn đốt cháy cả thân thể hắn. Cảm giác mãnh liệt ấy như tấm lưới lớn được đan khéo léo, một khi hắn định thần muốn rời xa thì mới nhận ra bản thân đã bị trói chặt trong đó.
Mà dẫn lối cho tất cả những điều này — lại không phải là một con người, mà là một nhân ngư đến từ nơi biển sâu.
Mà hắn, sâu trong đáy lòng, đã lựa chọn dung túng.
Trên bàn trong thư phòng còn đặt cuốn sổ tay mà Tạ Cẩn Ca vừa xem xong. Bìa da màu nâu đỏ dưới ánh đèn trắng ấm hiện ra một loại cảm xúc trầm mặc.
Tô Dã nắm tay Tạ Cẩn Ca đi đến trước bàn, một tay khác mở cuốn sổ.
“Biển sâu nhân ngư.”
Bốn chữ to trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-nhan-me-tinh-yeu-trong-pho-ban/4899115/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.