“Ca ca, ta muốn ngươi...”
Lời nói cực kỳ mềm mại, giọng nói cực kỳ trầm thấp, hòa lẫn trong hơi thở ngày càng dồn dập thô nặng, chứa đầy khát vọng và dục niệm vô tận.
Như một con dã thú bước vào kỳ cuồng loạn, không màng đến vết thương còn đang chảy máu trên người, không thèm quan tâm lưỡi dao lạnh lẽo kề sát da thịt, chỉ mặc cho ngọn lửa d*c v*ng bùng cháy, liều lĩnh lao về phía Tạ Cẩn Ca.
Điên loạn đến cùng cực.
Sắc mặt Tạ Cẩn Ca dần trở nên khó coi. Anh nhìn chằm chằm Tô Dã ở ngay trước mặt, nơi cổ hắn hòa trộn giữa mồ hôi và máu đỏ, trông vừa hỗn loạn vừa mông lung.
Không khí chật hẹp giữa hai người ngập đầy mùi máu tanh nồng nặc.
Đôi môi Tạ Cẩn Ca khẽ mím lại, cả đường cong nơi cổ cũng cứng đờ. Lý trí và sự bình tĩnh vốn dĩ luôn kiên cố như thép trong anh, giờ phút này dường như đang dần tan rã trước một con “chó điên” mất kiểm soát.
Người thường nếu mất quá nhiều máu sẽ chết.
Mà nhân ngư ngụy trang thành người, nhìn lượng máu mất đi và mồ hôi túa ra trên trán Tô Dã, e rằng hắn cũng đã đến giới hạn chịu đựng.
— Biến thành nhân ngư đi...
Ánh mắt Tạ Cẩn Ca lóe lên một tia sáng mờ ám.
Là nhà nghiên cứu, anh thuộc về nhóm người lý trí nhất. So với người bình thường, phần lớn thời gian họ bình tĩnh hơn nhiều lần. Mà bản thân Tạ Cẩn Ca vốn lạnh nhạt, ở trong AC viện nghiên cứu, sự điềm tĩnh ấy lại càng được đẩy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-nhan-me-tinh-yeu-trong-pho-ban/4899104/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.