Tạ Cẩn Ca quay đầu nhìn về hướng phát ra tiếng động. Từ trực thăng, Lục Thần Xước trong bộ chế phục đặc cảnh nhảy xuống, lao nhanh về phía anh.
Ngay sau lưng hắn là Khương Dục, thành viên nhỏ tuổi nhất trong đội.
Kể từ sau khi lạc mất Tạ Cẩn Ca, Lục Thần Xước vẫn không ngừng tìm kiếm tung tích của anh. Giờ đây, rốt cuộc nhờ vào tín hiệu cầu cứu mới tìm được anh, tảng đá nặng đè trong lòng hắn cũng cuối cùng buông xuống.
Càng may mắn hơn, tín hiệu phát ra từ một khoảng bờ biển trống trải, chứ không phải giữa rừng cây rậm rạp như lúc trước. Nếu không, bọn họ cũng khó mà phát hiện ra anh nhanh đến vậy.
Tạ Cẩn Ca vốn là người phụ trách chuyến đi biển lần này, đi cùng với cả đội. Trên vai Lục Thần Xước gánh nặng trách nhiệm: phải đảm bảo an toàn cho tất cả mọi người, đặc biệt là Tạ tiến sĩ. Nếu Tạ Cẩn Ca xảy ra chuyện, cho dù người khác không trách cứ, thì chính bản thân Lục Thần Xước cũng tuyệt đối không thể tha thứ.
Cũng may, cuối cùng họ đã tìm được anh.
Khuôn mặt luôn căng cứng của Lục Thần Xước cũng dần giãn ra.
Thế nhưng khi lại gần, nhìn rõ bộ dạng hiện tại của Tạ Cẩn Ca, ánh mắt hắn bỗng trở nên khó tả.
Thân hình Tạ Cẩn Ca vốn dĩ mảnh khảnh. Lúc này quần áo ướt sũng dán chặt lên người, phác họa đường cong cơ thể gọn gàng hoàn mỹ.
Áo sơ mi trắng bên trong dán sát lồng ngực, mơ hồ lộ ra đường nét săn chắc ở bụng. Vạt áo có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-nhan-me-tinh-yeu-trong-pho-ban/4899095/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.