Tạ Cẩn Ca mặt không biểu cảm, ánh mắt thẳng tắp nhìn ra ngoài lớp kính trong suốt. Bị ánh mắt chăm chú của hắn thu hút, nhân ngư bên ngoài hiện ra một nụ cười nhợt nhạt, mang theo chút thỏa nguyện.
Giống đực nhân ngư này có ngũ quan tuấn mỹ đến mức hiếm có. Khi hắn hơi mỉm cười, trong nháy mắt liền tỏa ra một cảm giác ấm áp như gió xuân, trong ánh mắt còn thấp thoáng nét phong độ tao nhã, tựa như quý tộc châu Âu thời Trung cổ.
Nếu nói đối với nhân loại, nhân ngư là một chủng loài vô cùng đặc biệt, thì ngược lại, trong mắt nhân ngư, nhân loại cũng mang một sự hấp dẫn không hề kém.
Dung mạo của Tạ Cẩn Ca, trong thế giới loài người vốn đã quá mức nổi bật. Đặt trước một nhân ngư mỹ lệ tuyệt luân nơi biển sâu, hắn vẫn không hề thua kém.
Giống đực nhân ngư bơi lên phía trước một chút, rồi giơ tay nhẹ nhàng vỗ lên lớp kính trong suốt, giống như đang chào hỏi Tạ Cẩn Ca.
Tạ Cẩn Ca mím môi, ánh mắt lướt qua đôi mắt lam thẫm trong vắt kia. Đôi mắt phượng lạnh lẽo lóe lên một tia suy tư. Sau một lát, hắn cũng chậm rãi bước lên, tiến gần về phía lớp kính.
Khoảng cách giữa người và nhân ngư càng lúc càng gần.
Hành động của Tạ Cẩn Ca khiến tâm tình nhân ngư rõ ràng tốt lên, khóe môi nở nụ cười rạng rỡ hơn, xinh đẹp như sóng nước lan tỏa. Chiếc đuôi cá óng ánh khẽ đong đưa, thể hiện sự vui mừng.
So với nhân ngư từng dùng vũ lực đưa Tạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-nhan-me-tinh-yeu-trong-pho-ban/4899093/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.