Lâm Hiểu Đông không nói với bất kì ai về chuyện mình đi bến tàu, vì vậy nhân viên làm việc ở đây khi nhìn thấy cậu đều bị doạ đến sửng sốt, vội vội vàng vàng mời vị tiểu tổ tông này vào trong văn phòng uống một chén trà nóng.
Nhưng cậu lại từ chối: "Tôi đến để xem xét một chút, mọi người đừng căng thẳng như vậy."
Người phụ trách lau mồ hôi, cười hoà nhã nói: "Không căng thẳng, không căng thẳng."
Sao có thể không căng thẳng được chứ!
Thấy vẻ mặt vẫn rất căng thẳng của anh ta, Lâm Hiểu Đông cũng không ép buộc. Thanh niên nhấp một ngụm trà, dường như vô tình mà lật vài trang, thuận tay chỉ vào một mục trên bản kê khai, hỏi: "Số hàng hoá này bây giờ đang ở đâu?"
"Ở bến tàu, trong thùng container." Người phụ trách vội vàng trả lời.
"Vậy dẫn tôi đi xem."
Lâm Hiểu Đông đóng sổ sách lại, thẳng thắn nói.
Khi nhìn thấy ngón tay cậu đặt lên vị trí kia, đồng tử của một nhân viên làm việc trong văn phòng đột nhiên co rút lại, sắc mặt lập tức tái nhợt như tờ giấy trắng.
Lâm Hiểu Đông luôn nhắc nhở hệ thống phải chú ý đến tình hình của những người xung quanh, yên lặng mà liếc nhìn người nhân viên kia, sau khi đợi người phụ trách lái xe đến, quả nhiên thấy người đó trốn vào trong đám đông, lén lút dùng điện thoại để thông báo cho những người khác.
"Người đằng kia," cậu đột nhiên đứng dậy, "Đưa điện thoại cho tôi."
Người đàn ông sững sờ một giây, sau đó lập tức đẩy những người bên cạnh ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-nhan-me-sau-khi-chet-toan-bo-deu-hoa-tang/1150372/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.