Editor: Chúi Ú
Lâm Hạ Miên không biết đã đứng đợi ở đó bao lâu.
Bờ môi của Lâm Hạ Miên tái đi vì lạnh, nhưng nhợt nhạt hơn so với môi là đôi má trắng bệch, không còn chút máu khi nhìn thấy Lâm Hiểu Đông đứng bên cạnh Cố Hi.
Thấy cuối cùng bọn họ cũng để ý tới mình, Lâm Hạ Miên chậm rãi bước ra khỏi bóng tối.
“Cuối cùng anh cũng về rồi.”
Lâm Hạ Miên nói giọng khàn khàn: “Em đợi anh cả đêm.”
Đôi mắt đen thâm trầm của thanh niên nhìn Lâm Hiểu Đông, giọng nói ảm đạm đầy chán nản.
Lâm Hiểu Đông im lặng một lúc, thở dài một hơi: “Tết nhất, Hạ Miên, ta cũng không muốn cãi nhau với ngươi, có việc gì thì chúng ta về nhà nói chuyện.”
“Không!” Lâm Hạ Miên cố chấp nói, “Hôm nay nhất định phải trước mặt anh ta nói cho rõ ràng, anh ơi, trước đây anh từng hứa với mẹ rằng, cả đời này cho dù bao nhiêu tuổi đi chăng nữa, cho dù có lấy vợ sinh con, thì anh vẫn xem em là người quan trọng nhất, nhưng hiện tại anh lại vì một người đàn ông, thà mang dép lào từ tầng sáu leo xuống, cũng phải đón giao thừa cùng với hắn ta sao?”
Cố Hi nhíu chặt mày, bây giờ hắn mới biết vì sao Lâm Hiểu Đông khi đi ra ngoài chỉ mang một đôi dép lào.
“Ngươi nhốt anh trai mình ở trong phòng?” Hắn trầm giọng hỏi.
Lâm Hạ Miên cay độc mà liếc mắt nhì hắn: “Im miệng! Ta đang nói chuyện với anh trai, liên quan gì đến ngươi?”
“Chuyện của anh ngươi cũng chính là chuyện của ta,”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-nhan-me-sau-khi-chet-toan-bo-deu-hoa-tang/1150368/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.