Thời gian thấm thoắt trôi qua, vì được Văn Cảnh Trạm chăm sóc chu đáo và ăn no ngủ kỹ nên mông và vú nhỏ của Trà Thư đã tròn trịa hơn trước. Làn da quá đỗi mềm mại và tỏa ra hương thơm ngào ngạt tựa như mùi thơm của quế đang lan tỏa, mùi hương ấy đủ sức làm cho đàn ông mê muội.
Ngoại trừ chuyện làm tình quá nhiều, thì cho dù cố tình soi mói cũng không thể nào tìm ra khuyết điểm nào trong cuộc sống hiện tại. Tuy nhiên, cuộc sống lười biếng ăn không ngồi rồi của Trà Thư sắp kết thúc.
Hệ thống kiểu Siri [hỏi thì trả lời nhưng không bao giờ chủ động tìm ký chủ] cũng không thể chịu nổi bộ dạng lười biếng của cậu nên hét lớn vào tai cậu.
"Con quỷ lười này, mau đứng dậy làm nhiệm vụ đi!"
[Không làm nhiệm vụ, cho tôi sống lười biếng đi] Trà Thư nói vội cho xong chuyện.
Mái tóc vàng rối bù xõa xuống cổ, đôi mắt xanh tuyệt đẹp mông lung như ẩn chứa sương mù dày đặc nơi núi rừng. Cậu than thở vài câu rồi đạp chiếc chăn lụa lộng lẫy xuống, chẹp miệng vài cái rồi nằm trên giường ngủ thiếp đi.
Vặn vẹo cái eo thon nhỏ dẻo dai, chiếc quần ngắn ngủn màu xanh lam nhạt bay phấp phới như lông ngỗng, vô tình làm lộ ra những vết đỏ dày đặc trên đùi, tấm lưng nhỏ nhắn bị bao phủ bởi ánh nắng ban mai của màu đông. Đêm qua cậu bị hắn làm đến bốn lần, lúc tỉnh lại thì phát hiện mặt trời đã lên cao, nhưng vẫn cảm thấy đau lưng đến mức không đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-nhan-me-khong-de-lam/258203/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.