"Trên người em có ma lực gì vậy? Làm ta nhìn mãi mà vẫn không chán.... Mềm như bông..."
Văn Cảnh Trạm tự lẩm bẩm một mình, dùng ngón tay thon dài chọc vào khuôn mặt của Trà Thư, liếm láp cánh môi mềm mại hồng hào, nhẹ nhàng vén mái tóc che khuất mắt cậu sang một bên để nhìn ngắm đôi mắt mở to của cậu.
Trà Thư bị khuôn mặt tuấn tú phóng to trước mặt làm cho hoảng sợ đến mức lùi lại, nước mắt chảy ra liên tục từ đôi mắt to xinh đẹp, "Thiệt...Thiệt là bất lịch sự!"
Trà Thư càng lui về phía sau thì đối phương càng nhích đến gần, cậu muốn đẩy người bên kia ra ai dè lại tự ngã khỏi giường. Văn Cảnh Trạm vung tay lên một cái làm Trà Thư được bao bọc trong một cái bong bóng trong suốt rất lớn, đưa cậu lại vào vòng tay của hắn.
Trong thế giới mà mọi người đều có siêu năng lực, chỉ có một mình cậu là không có.
Thật khó để tồn tại.
Nghĩ đến nhiệm vụ của mình, có lẽ nhân ngư trước mặt sẽ biết điều gì đó, "Ngài có biết tộc tinh linh không?"
"Hôn ta đi, rồi ta sẽ nói cho em biết."
Văn Cảnh Trạm chỉ tay vào mặt mình rồi đưa mặt đến gần, "Em không được hôn mặt, muốn hôn thì phải hôn ở đây."
Hắn liếm môi mình, đỏ mặt nhìn về phía Trà Thư, "Sau khi em hôn, nơi này sẽ càng trở nên cứng hơn. Nếu em chịu ngậm lại vào, ta sợ mình sẽ không nhịn được mà xuất tinh vào miệng em... Không, không, không, cứ hôn môi thôi. Tất cả đều tại em,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-nhan-me-khong-de-lam/258200/quyen-2-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.