Vẫn không được.
Cách này không được, cách kia cũng không hiệu quả.
Nhưng cậu đã ở lại đây quá lâu rồi.
Bất cứ khi nào Trà Thư rời khỏi tầm mắt của Hạ Thanh Ngô trong một khoảng thời gian ngắn để nghiên cứu đường thoát, cậu sẽ nhanh chóng bị những chiếc xúc tu bắt đến bên cạnh y, dường như y muốn trói chặt cậu bên cạnh mình mọi lúc mọi nơi.
Hết lần này đến lần khác, kế hoạch không thành công khiến Trà Thư hơi hoảng loạn, chẳng lẽ cậu phải vĩnh viễn ở đây với Hạ Thanh Ngô sao? Nếu cậu không thể trốn thoát, vậy chi bằng cứ thử làm những chuyện khiến y chán ghét, không biết chừng sẽ khiến y chịu buông tha cho cậu.
Suốt mấy ngày qua, Trà Thư liên tục chạy trốn nhưng lần nào cũng bị Hạ Thanh Ngô bắt được. Khi ấy y sẽ dùng dương v*t thô to ** cậu trong khi điều khiển những chiếc xúc tu quấn chặt lấy cậu, thậm chí y còn nói ra vô số những lời tục tĩu. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì cậu chẳng những không đạt được mục đích bỏ trốn, mà còn mang đến tai họa cho cái mông nhỏ của mình.
Thôi thì cậu ngủ trước đây, thực ra nếu không phải vì không có linh lực thì chắc hẳn cậu đã bay đi từ lâu rồi.
Hạ Thanh Ngô nằm trên bãi cỏ xanh mướt, y nắm lấy tay Trà Thư rồi xoay người đè lên người cậu, hôn lên khuôn mặt mềm mại cùng với đôi môi chúm chím của cậu.
"Em có biết ta yêu nhất điều gì ở em không, chính là đôi mắt của em đó."
"Chính em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-nhan-me-khong-de-lam/258198/quyen-2-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.