Trà Thư nhìn lên và thấy người đàn ông đang ôm mình, trên mái tóc xanh biếc mềm mại mang một chiếc bụi gai có khảm những viên đá quý, làn da ở cổ trơn nhẵn như món đồ sứ đẹp đẽ, đôi lông mày lưỡi kiếm và đôi mắt xanh như chứa cả biển sao trời, thân hình cao ráo nhưng không thô kệch, nét dịu dàng dường như luôn xuất hiện trên khóe môi.
"Nhìn dáng vẻ của em, chắc hẳn em là người của tộc tinh linh, hoàng tử được cưng chiều nhất đúng không? Ta là Hạ Thanh Ngô, thực xin lỗi, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau mà thực vật của ta đã mất kiểm soát chạy về phía em, lần sau sẽ không xảy ra chuyện này nữa."
Nhớ lại lúc nãy bị xúc tu cắm đến lên đỉnh phun nước, làm gương mặt nhỏ xinh của Trà Thư thoắt cái ửng hồng vì thẹn thùng. Cậu chớp chớp đôi mắt to nhìn Hạ Thanh Ngô, rồi chạm vào vai y, "Ừ! Em là Trà Thư, em không sao đâu nên ngài không cần phải lo lắng về điều đó. Thanh Ngô có thể điều khiển thực vật sao? Giỏi quá! Em có thể cảm nhận được sức mạnh tinh thần cuồn cuộn trên người ngài đấy."
"Đừng khen ta như vậy, ta không nhận nổi lời khen của em đâu."
Hạ Thanh Ngô bật cười, bàn tay mảnh khảnh nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của Trà Thư, thân mật xoa đầu nhỏ của cậu và chỉ muốn ôm cậu mãi mãi thôi.
Ánh nắng vàng của mùa xuân khẽ xuyên qua những cành cây rậm rạp, hắt lên những tảng đá cuội có bề mặt sần sùi. Trong khu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-nhan-me-khong-de-lam/258196/quyen-2-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.