Sau khi mở đôi mắt đang buồn ngủ ra, Trà Thư mới phát hiện mình đang bị nhốt trong một căn phòng lớn tối tăm. Còng tay và dây xích màu trắng bạc trói chặt cậu, chỉ cần một cử động nhẹ ở chân là những sợi xích nặng nề lập tức va vào nhau phát ra âm thanh lách cách lang cang.
Bị nhốt ở đây, còn trốn thoát được sao?
Sợi xích trên người đủ dài để cậu thoải mái quan sát và khám phá căn phòng này, nhưng chân vừa chạm đất thì trên trần nhà đã vang lên tiếng chuông báo động.
Cậu ngước mắt lên thấy người đàn ông bên ngoài đẩy cửa bước vào là Nghiêm Dực Lẫm. Là Nghiêm Dực Lẫm thì càng tốt, có lẽ y sẽ mềm lòng thả cậu ra ngoài thì sao, miễn là y không phát hiện ra chuyện cậu đang lừa dối y là được.
Trà Thư vừa định mở miệng thì đối phương đã nói ra những lời khiến cậu sửng sốt, "Thư Thư, anh không thể không khâm phục em được. Em lừa gạt anh rất lâu mà anh vẫn ngô nghê chưa biết gì, lừa được cả hai người bọn anh luôn mới hay."
"Em quá giỏi rồi, hẹn hò với ba người một lúc mà không bị phát hiện. Nhưng lời nói dối sẽ có một ngày bị vạch trần, sự thật cuối cùng sẽ lộ ra, còn em cũng phải bị trừng phạt thôi."
"Trong lúc em còn hôn mê thì bọn anh đã đưa ra ba quyết định, em nghe kỹ này."
"Một: Bọn anh đồng thời có được em."
"Hai: Nếu em chạy trốn, dù có phải đi đến tận cùng trái đất bọn anh vẫn sẽ bắt được em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-nhan-me-khong-de-lam/258194/quyen-1-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.