Ánh nắng chiếu xuống xua tan màn sương mù, xuyên qua cả những ô cửa sổ được chạm khắc tỉ mỉ. Giống như những chiếc lá rụng nhẹ nhất và đẹp nhất vào mùa thu, nó không để lại dấu vết nhưng lại có một vòng cung màu hoàng kim đẹp mắt. Toàn bộ không gian trong xanh và sáng sủa, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ nhẹ nhàng chiếu vào phòng, tạo cho người một cảm giác bình yên dễ chịu.
Nhưng tại sao trong lòng cậu lại không hề cảm thấy ấm áp?
Trà Thư trần truồng nằm trên giường, cơn đau dữ dội, những vết bầm tím đáng sợ và vết đỏ khắp người khiến cậu biết rằng ngày hôm qua không phải là mơ. Sau khi nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần, cậu bắt đầu khóc sướt mướt làm vai rung lên dữ dội, nghẹn ngào nói không ra lời.
Nhìn thấy khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của em trai khiến trái tim của Trì Dung Thanh như thắt lại, hắn đi đến ôm chặt lấy cậu.
"Anh xin lỗi... vì anh yêu em rất nhiều... trong lúc nóng vội, nhưng anh rất hạnh phúc..." Trì Dung Thanh nhẹ nhàng hôn lên môi cậu, hai tay ôm lấy cái cổ yếu ớt trắng như tuyết của Trà Thư, nhưng cậu lại từ chối nụ hôn của hắn và quay đầu đi chỗ khác.
"Em là của anh... Anh sẽ không bao giờ để em ở bên người khác!"
"Thư Thư, ở bên cạnh anh đi. Chúng ta sẽ kết hôn khi em đủ tuổi, sau đó đi du lịch nhiều nước ngắm nhìn cảnh đẹp và ghi lại từng khoảnh khắc đẹp đẽ lúc ở bên em."
"Khi nhìn thấy em, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-nhan-me-khong-de-lam/258186/quyen-1-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.