Hạ Thiên Tiếu dường như đã quên chuyện gì đó, chờ ngày hôm sau mới nhớ tới, đã quên muốn thủ dụ.
Hắn nhắm mắt dưỡng thần một lát, nghĩ tới những việc mình làm khi say rượu, hắn chợt thấy đau đầu.
Ý định ban đầu của hắn là muốn thu liễm lại một chút, không ngờ còn chưa được một ngày, một chén rượu liền làm hỏng, cũng may trong yến hội không có Thái Tử, tiếp xúc cùng nguyên chủ nhiều nhất chính là hắn, nếu là hắn ở đó, nhất định có thể chú ý tới điểm khác biệt.
Ngẫm lại Thái Tử vô cùng căm ghét hắn, nhất định sẽ mượn đề tài này.
Mà Trạng Nguyên cùng Yến Quy hai người đó đối hắn hiểu biết không ít, nhưng thật ra không sao cả.
Chỉ là có một chuyện.
Hắn tối hôm qua nôn ra hết người Yến Quy!
Bất chấp cảm giác khó chịu sau cơn say rượu, hắn vội vàng đứng dậy, nhưng mà còn chưa kịp ngồi dậy, bức màn bên giường đột nhiên bị kéo ra, lộ ra một gương mặt xa lạ.
Hắn đương nhiên không biết mặt, trước khi tới đây đều là đọc sách, rất nhiều người thân phận đều rất khó đoán
Giống như bây giờ một chút thông tin cũng không có, hắn thậm chí không thể đoán ra được.
Hạ Thiên Tiếu đem chăn ôm đến ngực, thần chí thanh tỉnh không ít, phòng bị nói: "Ngươi làm gì?"
Người nọ trực tiếp ngồi ở mép giường hắn, nhìn chằm chằm vào mặt hắn, cười hắc hắc: "Biểu đệ, ca nhớ đệ, đương nhiên là đến gặp đệ."
Hắn bỗng nhiên vươn tay định chạm vào mặt Hạ Thiên Tiếu.
Hạ Thiên Tiếu bắt lấy tay hắn giữa không trung hất đi.
Hạ Thiên Tiếu nhớ tới hắn là ai, tức khắc một trận buồn nôn, "Người tới, là tên nô tài nào cho hắn vào?!"
Người này là biểu ca của nguyên chủ La Tật, nhà mẹ đẻ của nguyên chủ không phải là một gia tộc có tiền đồ, mẫu thân của hắn còn không được phong phi, gia tộc liền xuống dốc, hiện giờ cái tên biểu ca này, là một cái biểu ở nhà đẻ còn không được tính là thân thích.
Vì tình cảm gia đình, nguyên chủ cũng thường xuyên cùng hắn đi lại.
Nhưng cái tên biểu ca này không phải người đàng hoàng, tâm tư đối với hắn rõ như ban ngày.
Bản thân nguyên chủ lại còn có điểm ngốc bạch ngọt*, đặt ở cẩu huyết văn, chính là thể chất dễ bị "Khi dễ".
*Là kiểu người ngây thơ
Khi dễ này cũng không gọi là khi dễ, nói trắng ra chính là bị đùa giỡn.
Mấy tên nô tài vội vã chạy lại quỳ xuống, "Lục điện hạ, trước kia La công tử đều là như vậy......"
Đều là như vậy nghênh ngang tiến vào.
Ước chừng ban đầu những người này ngăn cản hắn một hai lần, sau lại thấy Hạ Thiên Tiếu không trách tội, cũng liền lười đi ngăn cản.
Hạ Thiên Tiếu xoa xoa huyệt Thái Dương.
La Tất khom người, thấp giọng nói: "Biểu đệ ốt, đừng nóng giận, tức giận sẽ trở nên xấu xí, cần biểu ca giúp ngươi xoa xoa không?"
Hạ nhân đều quỳ xuống, không một ai dám bước tới kéo hắn ta đi.
Trong cung này, nếu bàn về trung thành chắc chỉ có mỗi Viên Viên, bởi vậy hắn bước lên trước nói với La Tất: "La công tử, chủ tử bọn thần muốn rời giường ăn mặc, không bằng ngài ra bên ngoài chờ trước?"
La Tất không tình nguyện, "Ta giúp hắn mặc cũng không phải không được."
Hạ Thiên Tiếu không nhịn được, từ trong ổ chăn duỗi một chân ra, gọn gàng đá hắn xuống giường.
Đá xong lúc sau làm bộ cả giận nói: "Đem người kéo ra ngoài cho ta! Về sau hắn lại đến, ai cho hắn tiến vào, ta liền phạt người đó."
Ý Thanh Điện cần một bầu không khí tích cực.
Nguyên chủ đối đãi bọn họ không tệ, chính là đấu gạo dưỡng ân, gánh gạo dưỡng thù*, hạ nhân của Ý Thanh Điện, gần như là nơi được bảo hộ lỏng lẻo nhất trong cung, nô tài không nghe lời chủ, có khi còn sẽ tranh luận.
* "Đấu gạo dưỡng ân, gánh gạo dưỡng thù" ý chỉ khi việc cho đi và nhận lại trở thành một thói quen.
Không cầu tai vạ đến nơi thì bọn họ có thể lấy mệnh tương hộ, ít nhất có thể khi hắn còn khoẻ mạnh, có thể bớt cho hắn chút phiền toái.
La Tất liền như vậy bị bọn nô tài lôi đi ra ngoài.
Hắn vẫn không phục, nhưng song quyền khó địch bốn tay*, không cam lòng cũng không được, bọn nô tài cũng không muốn bị phạt.
*song quyền khó địch bốn tay: một khó địch hai
Hạ Thiên Tiếu được Viên Viên hầu hạ rời giường, sau khi chuẩn bị xong xuôi, mắt nhìn thẳng đi qua La Tất, bọn nô tài ngăn trở ở giữa, La Tất vươn tay muốn giữ hắn lại, lại bị Hạ Thiên Tiếu tránh đi như tránh bệnh dịch.
La Tất: "......"
Biểu đệ thật tàn nhẫn.
Hạ Thiên Tiếu cùng Viên Viên đi tới Hình Bộ để lấy vài lời khai viết tay.
Hạ Thiên Tiếu chuẩn bị đầy đủ đến đây, hắn cũng đã nghĩ kỹ xem nên hỏi cái gì, chỉ là không nghĩ tới cái tên tiểu thái giám kia miệng còn rất cứng, chết sống không nói.
Hắn là người hiện đại nên không ủng hộ việc dụng hình bức cung cho nên muốn nhìn ra trên người tiểu thái giám chút sơ hở.
Tiểu thái giám kia nháy mắt thay đổi sắc mặt, muốn che lại không dám.
Nhưng hắn vẫn là không chịu nhả ra.
Hạ Thiên Tiếu ở trong Hình Bộ nửa ngày, biết là hỏi không ra được gì, đang chuẩn bị rời đi, trước khi đi hắn mở rộng quan hệ tại đây, mong bọn họ chú ý nhiều hơn đến tiểu thái giám này.
Lúc ra ngoài, Viên Viên hỏi: "Nhưng cái gì cũng chưa hỏi ra được, ngài cứ như vậy đã đi rồi?"
Hạ Thiên Tiếu lười biếng nói: "Ai nói không hỏi ra được cái gì?"
Viên Viên vẻ mặt hoài nghi.
Tiếu thái giám hôm nay nói cũng không phải là ít, nhưng nội dung đều là "Thần không biết, thần cái gì cũng không biết, đã biết cũng không thể nói ra, nói ra liền thảm".
Hạ Thiên Tiếu lại nghĩ, quần áo tiểu thái giám rất đơn giản, nhưng lại lộ ra chiếc túi đường may tinh mịn, thủ công tinh tu.
Thế giới này tạm thời còn không có phát triển ra được máy móc, túi tiền khẳng định là thủ công thêu chế, nhưng mà so với máy móc làm chỉ tốt chứ không kém, đặt ở trên người tiểu thái giám này thật sự rất kì lạ.
Chủ tớ hai người đang đi, thì đụng phải ba người.
Viên Viên đỡ Hạ Thiên Tiếu một phen, hai người ngẩng đầu lên, chỉ nghe thấy một giọng nói thô ráp: "Tiểu hoàng tử, ngươi uống rượu còn chưa có tỉnh đâu? Ha ha."
Hạ Thiên Tiếu có chút bối rối.
Cũng may hắn thấy trước mặt Yến Quy.
Yến Quy bình tĩnh mà nhìn hắn, không có ý tứ chào hỏi.
"Vị này chính là...... Thân đại nhân?" Hạ Thiên Tiếu suy đoán.
Hắn ngày hôm qua uống say, hơn nữa còn cách khá xa, hai vị bộ hạ này của Yến Quy, hắn thật sự không nhớ rõ mặt mũi.
Thân Thập Trung đêm qua còn trừng hắn, hôm nay phỏng chừng là suy nghĩ cẩn thận hiểu ra mấu chốt, cũng không ghi hận hắn, hướng hắn ôm quyền, "Đúng là hạ quan, bên cạnh vị này chính là Vệ Thuyên, đa tạ ngài hôm qua thay tướng quân chúng ta giải vây."
Hạ Thiên Tiếu nhớ tới hắn ngày hôm qua nôn ra cả người Yến Quy, tức khắc xấu hổ vô cùng, "A, nói quá lời."
"Ngài là ân nhân ta, không nói quá," Yến Quy trầm mặc một lát bỗng nhiên mở miệng nói, "Yến Quy sẽ nhớ nó trong lòng, không dám quên."
Thân Thập Trung trực tiếp cười to ra tiếng.
Hạ Thiên Tiếu: "......"
Mạc danh có điểm thấm người.
Nói thật, hắn chỉ nhớ rõ mình nôn hết ra người Yến Quy, đến nỗi những chuyện còn lại đều không có ấn tượng.
Hắn lặng lẽ túm áo Viên Viên.
"Ngài đêm qua nôn xong một lúc sau, liền bắt lấy Yến tướng quân không buông tay, nói mình chính là ân nhân hắn, muốn hắn có qua có lại," Viên Viên vẻ mặt quẫn bách, thấp giọng nói, "Nô tài léo người xuống cũng không được."
Hạ Thiên Tiếu: "......"
Hạ Thiên Tiếu nhìn về phía không trung, "Hôm nay thời tiết không tồi."
Yến Quy: "Ừm."
"Như thế hảo thời tiết, ta cảm thấy tương đối thích hợp để ngắm hoa," Hạ Thiên Tiếu giả mô giả dạng, "Xem chư vị tướng quân tựa hồ có công vụ trong người, ta liền không chậm trễ thời gian chư vị, cáo từ."
Bọ họ còn chưa kịp nói gì, Hạ Thiên Tiếu lòng bàn chân xoay một phát, lập tức chạy đi.
Viên Viên trơ mắt nhìn hắn bay nhanh vào xe ngựa, thiếu chút nữa bị bỏ lại phía sau.
Kể từ hôm qua, hắn nhìn Lục hoàng tử như biến thành người khác, còn nói Hứa công tử những lời như vậy, càng không bàn đến chuyện giải vây giúp Yến tướng quân, buổi sáng tỉnh lại giáo huấn La công tử.
Nhưng theo hắn mà nói, Lục hoàng tử có biến hóa là chuyện tốt, trước đây Lục hoàng tử nội tâm quá tốt.
Viên Viên đang ở bên ngoài xe ngựa đi theo, bỗng nhiên bị Hạ Thiên Tiếu gọi vào.
Sau khi vào, câu đầu tiên chính là hỏi: "Ta ngày hôm qua còn làm cái gì? Nói cẩn thật lại cho ta."
"......" Viên Viên hồi tưởng một lát, "Ngày hôm qua ngài nói xong một lúc sau liền ngủ quên, dường như không làm gì."
Hạ Thiên Tiếu thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"À đúng rồi, Thân đại nhân tối qua cõng người trở về," Viên Viên lại nói, "Yến tướng quân thật ra lại có nói nói mấy câu."
Hạ Thiên Tiếu: "...... Cái gì?" Thân đại nhân? Cái tên hận không thể tới đánh hắn Thân đại nhân?
"Ban đầu là ngài bám trên người Yến tướng quân không chịu đi, Thân đại nhân liền đem ngài khiêng lên."
"Yến tướng quân nói: ' không được đối với ân nhân vô lễ '."
"Thân đại nhân thiếu chút nữa cười đến mức làm người ngã xuống."
Hạ Thiên Tiếu: "......"
Cả đời cũng nhanh thôi, không có việc gì.
Đều do thân thể này, hắn lúc trước chính là ngàn ly không ngã, ngẫm lại người ta xuyên thư đều là càng xuyên qua càng tốt lên, hắn xuyên qua là cơ bụng không có, tửu lượng là một ly liền gục, hắn không phục!
Bất quá hắn không thể chìm đắm trong sự xấu hổ này lâu.
Xe ngựa của bọn họ sắp đi qua chợ, Viên Viên đang muốn tìm cơ hội xuống xe đi —— thì ngựa của bọn họ bị hoảng sợ, khiến toàn bộ cỗ xe chệch hướng.
Hạ Thiên Tiếu được Viên Viên đỡ lấy.
Hắn hô: "Chuyện gì xảy ra?"
Một người thị vệ vén rèm lên, nói: "Lục điện hạ, phía trước có bá tánh đang cãi nhau, thuộc hạ sợ xe ngựa đả thương người nên túm dây cương lại."
Hạ Thiên Tiếu trước kia rất thích xem náo nhiệt, nhưng hiện giờ nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện, liền nói: "Đổi cái đường đi."
"Vâng ạ."
Nhưng vào lúc này, một giọng nói the thé vang lên: "Biểu đệ!"
Hạ Thiên Tiếu cắn răng: "Hắn không phải ỏ trong hoàng cung sao? Sao lại ở chỗ này?"
Viên Viên nói: "Điện hạ, chúng ta đã ra ngoài bao lâu rồi, La công tử ra ngoài cũng không kỳ quái."
Hạ Thiên Tiếu phân phó giá mã đi mau, nhưng mà nơi này dân cư dày đặc, mã phu không dám làm tổn thương bá tánh, vẫn là bị La Tất ngăn lại.
Trải qua giáo huấn buổi sáng, La Tất lần này quy củ hơn nhiều, thực ra Hà Thiên Tiếu rất ngạc nhiên khi hắn không trực tiếp bò lên xe ngựa.
Hắn cao giọng nói: "Lục hoàng tử đến đây, các ngươi còn không mau mau hành lễ?"
Nói xong hắn liền quỳ xuống.
Các bá tánh tức khắc kinh hoảng lên, nghị luận sôi nổi.
"Người ngồi trong xe chính là Lục hoàng tử?"
"Lục hoàng tử là vị hoàng tử nào?"
"Ngươi ngốc à, là vị hoàng tử hiện tại đang được sủng ái nhất, nghe nói là tính tình không tốt lắm, rất kiêu căng!"
"Còn không mau quỳ xuống!"
Hạ Thiên Tiếu: Xe ngựa này cách âm chẳng ra gì.
Hắn nghe được thập phần rõ ràng, xem ra danh tiếng của nguyên chủ không được tốt lắm, rõ ràng là trong cung đều biết tính tình tốt, ở phố phường lại thay hình đổi dạng.
Đây vẫn là giai đoạn hắn vẫn "Được sủng ái".
Hạ Thiên Tiếu xốc màn xe lên.
Tầm mắt nhìn quá La Tất, nhìn phía đám người mênh mông, hắn nhìn thấy ở giữa có một thiếu niên cũng đang khom người quỳ xuống.
Hắn giống như dầu nhỏ vào nước sôi, dầu ở trong nước cũng không thể hoà vào nước.
Đám người tránh hắn, hắn cũng trốn tránh đám người.
Viên Viên thấp giọng đáp: "Hồi điện hạ, là Cố Nguyệt Khâm."
Cố Nguyệt Khâm, con tin nước khác trong nguyên tác, cũng là một trong tam đại đầu sỏ, hắn mặt như mỹ nữ, so với nữ nhân còn mạo mỹ hơn, trong tam đại đầu sỏ hắn là đáng thương nhất, cũng là người có thủ đoạn tàn độc nhất.
Thái Tử cao ngạo, không đem hết thảy để vào mắt, nhưng hắn lại không giống.
(Điển hình của lạnh lùng với cả thế giới dịu dàng với mình eimm=)))
Ai đánh hắn, ai mắng hắn, ai đùa giỡn hắn, mặc kệ tiểu thù đại thù, hắn đều phải báo, đều nói nước mắt nữ nhân là thứ gạt người nhất, hắn sẽ giết bất cứ ai nhìn thấy Cố Nguyệt Cầm khóc.
Nguyên chủ không biết bản tính hắn âm độc, thấy hắn đáng thương, thường xuyên cùng hắn qua lại.
Nhưng Cố Nguyệt Khâm cảm thấy bị sỉ nhục vì được thông cảm hơn là bị bắt nạt.
Giờ này khắc này, hắn quỳ gối giữa đám người, khi Hạ Thiên Tiếu yêu cầu bá tánh đứng dậy, hắn có thể thấy rõ lệ quang trong mắt hắn ta.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]