Chương trước
Chương sau
Hạ Thiên Tiếu cảm thấy là Thái Tử đang nói giỡn.

Cậu cùng Hứa Quyết Minh quan hệ tốt? Hứa Quyết Minh đối với cậu chỉ là muốn tránh còn không kịp ý chứ, sao có thể cùng cậu có quan hệ tốt đây? Hơn nữa cậu còn cảm thấy kỳ quái đây, Hứa Quyết Minh tại sao lại nói thay cậu?

Rõ ràng Thái Tử cũng không tức giận, vậy tại sao Hứa Quyết Minh vừa mở miệng, Thái Tử ngược lại có chút tức giận?

Chiêu này của Hứa Quyết Minh là minh bao ám biếm*, cho thấy rõ hắn không có ý tốt.

*tuy ngoài mặt giúp đỡ nhưng ngầm ám hại

Nhưng khi Hạ Tử Sâm hỏi lại, Hứa Quyết Minh lại không hề giải thích, chắp tay thi lễ nói: "Là ta phạm sai lầm."

Hạ Tử Sâm liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt có chút ý vị nói không nên lời.

Có chút thăm dò.

Hạ Thiên Tiếu biết, bọn họ sau này đều sẽ tham gia tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, cho dù tương lai Hứa Quyết Minh là đại thần trung thành và là cánh tay đắc lực bên người Hạ Tử Sâm hay không, thì hiện tại vẫn chưa là gì cả, nói nhiều hơn một câu, cũng có thể đưa tới sự mơ màng vô tận*.

*chắc ý câu này là nhiều lời sẽ khiến cho mqh đi vào mơ màng, nghi ngờ

Vạn nhất nếu Thái Tử cho rằng, Hứa Quyết Minh cố ý ủng hộ cậu liền không ổn.

Hạ Thiên Tiếu vội vàng pha trò, "Ta cũng không có chí hướng gì, mỗi ngày ở trên xe thật sự rất nhàm chán, sách ta mang đến cũng đều là tứ thư ngũ kinh, vô cùng nhạt nhẽo, không biết chỗ hoàng huynh có thoại bản nào hay không?"

Quả nhiên, cậu nói kiểu "Không học vấn không nghề nghiệp" ra, sắc mặt Thái Tử lập tức hòa hoãn một chút.

Hắn nhướng mày nói: "Hoàng huynh không có, bất quá nghe nói chỗ Yến tướng quân có không ít."

Yến Quy đứng thẳng thân mình, có chút vô ngữ, "Đại công tử là từ đâu nghe được lời đồn đại??"

Hạ Tử Sâm mỉm cười với Hạ Thiên Tiếu nhếch môi, "Nếu như thế, hoàng huynh có muốn cũng không giúp gì được."

Hạ Thiên Tiếu căn bản không trông cậy vào việc bọn họ có thể mang.

Rốt cuộc họ đều cùng là một loại ở đây, đều là những người có vị trí cao, cũng không thể làm trò trước nhiều thuộc hạ như vậy, cũng không thể nói ra mấy lời như vậy.

Nhưng khi cậu dùng xong bữa tối, sau khi lên xe ngựa nghỉ ngơi một lúc sau, thế mà lại thật sự có người ang thoại bản đến cho cậu.

Hạ Thiên Tiếu hỏi Viên Viên là ai.

Viên Viên nói: "Trông khá quen mắt, thần nghĩ là thuộc hạ của Yến tướng quân."

Hạ Thiên Tiếu kinh ngạc, "Yến Quy đưa?"

"Cái này thần không nói, chỉ nói là bọn họ vơ vét từ đám thuộc hạ mà mang đến cho ngài."

Hạ Thiên Tiếu: "......" Nghe như có cảm giác đang hiến đồ cho mỹ nữ.

Vừa nãy nói chuyện với Thái Tử, Yến Quy cũng nói mình không mang theo thoại bản, hắn cũng không có lý do gì để ấy lòng cậu, Hạ Thiên Tiếu chỉ cho là có mấy thuộc hạ muốn vuốt mông ngựa nên mang tới.

Sau khi đọc được vài trang, Hạ Thiên Tiếu liền có tinh thần.

Hay! Thật sự là hay!



Khẩu vị của cậu tạp, truyện chỉ cần được viết hay cậu đều có thể đọc.

Đây là một quyển thoại bản kể về Huyện thái gia cùng hồ yêu hương diễm, không thể không nói vẫn có cách cổ nhân đánh xe rất hay, miêu tả trong sách cũng khá cổ xưa, quan trọng nhất chính là hay mà không dâm, khiến người máu mũi chảy ròng.

Trừ bỏ có chút tình tiết khiến người khác không quá thoải mái.

Chuyển kể rằng, có một hồ yêu tiến hóa thành người, biến thành một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, ban đầu câu dẫn nhi tử Huyện thái gia, rồi sau đó lại câu dẫn chính Huyện thái gia, Huyện thái gia lúc đầu vô cùng kháng cự, nhưng cuối cùng vẫn quỳ gối trước váy lựu của hồ yêu.

Đại mỹ nhân rất chủ động, giúp Huyện thái gia làm chuyện này, làm chuyện kia, chỉ vì có thể cùng Huyện thái gia xuân phong nhất độ*.

*dịch thô ra là muốn làm chuyện người lớn với Huyện thái gia

Hạ Thiên Tiếu đọc đến đây liền hiểu ra: Hoá ra lại là tác phẩm văn học người lớn.

Có thể làm đại mỹ nhân như này, chắc Huyện thái gia cũng phải vô cùng đẹp trai.

Hạ Thiên Tiếu vừa xem thoại bản vừa hưng phấn, cậu đọc đến tận bình minh mới ngủ, có thể nói là vô cùng chăm chỉ, lúc học hành cũng chưa thấy mất ăn mất ngủ như vậy bao giờ, bởi vì ngủ quá muộn, ban ngày lúc lên đường, cậu ở trong xe ngựa mơ màng sắp ngủ, cả ngày cũng không nói đi nói lại câu nhàm chán nữa.

Này thuộc vào đánh bậy đánh bạ.

Mà người khác sau khi gọi cậu nhiều lần cũng không được liền cũng từ bỏ. Nguyên bản Hạ Thiên Tiếu chính là bị Hoàng Thượng ép đến đây, chuyện này căn bản cũng không cần cậu, cậu không tỉnh thật ra cũng không sao cả.

Hạ Thiên Tiếu một đường xóc nảy, nhưng người vẫn ngủ.

Cậu mơ mơ màng màng nghe thấy Viên Viên gọi cậu, nhưng mí mắt khó mở ra, lúc cậu đang hơi giãy dụa, cảm giác trên người có chút chạm nhẹ, liền hơi mở mắt.

Nhìn qua đôi mắt hé mở, cậu thấy một cái cằm với đường quai hàm mịn màng, bàn tay ôm lấy cậu ấm áp hữu lực, cánh tay cũng thập phần rắn chắc, cơ hồ muốn ôm cậu đau thắt lưng.

Hạ Thiên Tiếu cau mày mở mắt ra, cùng Yến Quy cúi đầu bốn mắt nhìn nhau.

Yến Quy tựa châm chọc, "Lục công tử tỉnh rồi? Thuộc hạ thấy ngài ngủ rất say, sợ ván xe ngựa sẽ làm người gặp ác mộng."

Hạ Thiên Tiếu mơ mơ màng màng, "Nếu là hiện tại là đang mơ, thì quả thực đúng là ác mộng."

Giây tiếp theo, cậu liền bị Yến Quy ném xuống khỏi người.

Cậu còn chưa tỉnh ngủ, tay chân nhũn ra, thiếu chút nữa liền quỳ gối trên mặt đất, Yến Quy đơn giản đỡ cậu một phen, cậu liền ngã vào trong lồng ngực Yến Quy, trên khuôn mặt tuyết trắng nhỏ nhắn còn có chút dấu đỏ do ngủ say đè vào đâu đó.

Yến Quy ném xong liền hối hận, bất đắc dĩ mà ôm cậu.

Còn không bằng trực tiếp ôm lên lầu đi, đỡ phải lại tốn sức.

Hạ Thiên Tiếu thanh tỉnh không ít, nhưng lại chưa hoàn toàn thanh tỉnh, mơ mơ màng màng mà đánh giá bốn phía.

Lúc trước bọn họ là ở cái nơi đến chim cũng không thèm ỉa, đi một ngày, cũng không biết là vào cái thành trì nào, tóm lại, tối nay hẳn là có thể ở trong khách điếm nghỉ ngơi.

Hạ Thiên Tiếu được Yến Quy đỡ lấy, hai người vóc dáng rất khác nhau, cũng hấp dẫn không ít ánh mắt đánh giá của người qua đường.

Cậu tựa hồ còn nghe thấy có người nói: "Nhìn xem, hai người này trông rất xứng đôi, rõ ràng là một đôi cường phu thiếu thê*."

*chồng mạnh mẽ, vợ trẻ=))))

Hạ Thiên Tiếu:?

Yến Quy cũng nghe thấy, sắc mặt liền trở nên quái dị.

Cậu nhẫn nại tính tình, "Ta có thể tự đi được không?"

Hạ Thiên Tiếu tránh ra chút khoảng cách, hít thở không khí bên ngoài, ngũ tạng lục phủ cuộn tròn cũng đều giãn ra, không chỉ như vậy, bụng cũng kêu lên.

Yến Quy vươn tay, bàn tay đặt ở đỉnh đầu Hạ Thiên Tiếu, xoay người cậu về hướng ngược lại, "Đi thôi, Đại công tử bên trong đã gọi đồ ăn rồi."

Hạ Thiên Tiếu cảm giác cả như người đang bị điều khiển.

Không đợi cậu nói cái gì, Yến Quy nhanh chóng buông tay ra, cậu đi theo phương hướng Yến Quy chỉ, quả nhiên thấy đám Thái Tử, không chỉ có Thái Tử, ngay cả chất tử cũng được thả ra.

Chẳng qua là không cùng Thái Tử ngồi chung bàn cơm mà thôi.

Hạ Thiên Tiếu mang theo Viên Viên, muốn đổi cái bàn để ăn.

Nhưng mà cậu mới đi được vài bước, thanh âm cười như không cười của Hạ Tử Sâm đã ngăn cậu lại, "Lục đệ, ngươi định làm gì? Không ăn cơm sao?"

"Ta ăn......" Hạ Thiên Tiếu suy nghĩ vừa chuyển, "Đêm qua không biết là ai cho ta một quyển thoại bản, ta thập phần yêu thích, muốn tìm hắn tán gẫu một chút."

Hạ Tử Sâm nói: "Không cần, người nọ xúi giục ngươi mê muội mất cả ý chí, bổn...... Ta đã đem hắn mạnh mẽ trách phạt, lục đệ, lại đây ăn cơm."

Hạ Thiên Tiếu ở trong lòng cảm thấy có lỗi vị kia bằng hữu một chút, cuối cùng vẫn là ngồi ở bên cạnh Hạ Tử Sâm.

Xem đi, trốn không nổi.

Sau khi Hạ Thiên Tiếu ngồi xuống, liền ngoan ngoãn chờ đồ ăn tới.

Đột nhiên, Hạ Tử Sâm nâng tay lên, đụng vào dưới sườn mặt cậu.

Hạ Thiên Tiếu vội vàng quay đầu.



Hạ Tử Sâm sắc mặt bình tĩnh, thu hồi tay, "Lục đệ cũng không phải tiểu hài tử, sao có thể ngủ thành bộ dánh như thế này?"

Hứa Quyết Minh ngồi ở bên cạnh bọn họ, thấy thế, lông mày nhíu lại gần như không thể nhận ra.

Hạ Thiên Tiếu che lại mặt, sợ động tác tiếp theo của Hạ Tử Sâm chính là véo mình, ho khan nói: "Ta đói bụng, sao còn chưa có cơm?"

Hạ Tử Sâm liền không nói nữa.

Cửa hàng này kinh doanh khá tốt, người đến người đi, dựa theo tính cách Thái Tử, mặc kệ đến chỗ nào cũng phải ở nơi tốt nhất, nên nhìn cửa hàng từ trên xuống dưới, chính là cửa hàng mặt phố, không nên quá mức cao điệu.

Người của bọn họ hoà vào đám đông, trừ bỏ tướng mạo bọn họ phá lệ khiến người ta chú ý, còn lại cũng không có gì đặc biệt.

Làm buôn bán, áp tải, trên cơ bản đều là một đám người, không chỉ có bọn họ, ngay cả bên cạnh, trên bàn cũng là một đám người hầu lại đây ăn cơm.

Hạ Thiên Tiếu có thể chú ý tới bọn họ, là bởi vì từ khi cậu vào cửa, liền phát hiện vẫn luôn có người nhìn chằm chằm vào bọn họ.

Nhìn chằm chằm Thái Tử xong nhìn chằm chằm Trạng Nguyên, nhìn chằm chằm Trạng Nguyên xong nhìn chằm chằm cậu, tầm mắt đảo quanh qua lại trên người bọn họ.

Cho đến khi Yến Quy mang theo một thân sát khí vào cửa, nghiêm túc mà ngồi vào bàn của bọn họ, cái loại tầm mắt đánh giá này mới biến mất.

Ước chừng mười lăm phút sau, khi bọn họ đang ăn cơm, người nọ rốt cuộc không kìm chế được nữa, liền tiến tới nói chyện với bọn họ.

Hạ Thiên Tiếu nhìn, hắn là một thanh niên có dung mạo đàng hoàng.

Nhưng thật ra hắn rất có lễ phép, cũng có mắt nhìn, tìm Hứa Quyết Minh nói chuyện.

Bất quá trong đoàn người của bọn họ, so với hai người kia Hứa Quyết Minh đương nhiên là dễ nói chuyện, nhưng nếu so với cậu mà nói, Hạ Thiên Tiếu tự nhận là người dễ tương tác nhất.

Nhưng người nãy vẫn không tìm đến cậu, ngược lại tìm Hứa Quyết Minh, có thể thấy được mắt nhìn cũng hữu hạn.

Người này nói: "Từ lúc các vị công tử tiến vào, tại hạ liền cảm thấy các vị tuấn tú lịch sự, xem các vị mang theo nhiều người thế này, không biết các vị từ đâu tới đây? Muốn đi nơi nào?"

Hứa Quyết Minh không cùng một đường với bọn họ, bất quá cũng cố ý mơ hồ giúp đỡ nói: "Tới kinh thành, đi Dụ Châu tìm người thân."

"Dụ Châu chính là một nơi tốt," công tử kia bắt đầu hướng ánh mắt lên người Hạ Thiên Tiếu đánh giá, "Tại hạ bất tài, đã từng ở Dụ Châu một đoạn thời gian, nơi đó ăn vặt thập phần nổi danh, chỉ là Dụ Châu đường xá xa xôi, không biết chư vị là muốn đi làm cái gì?"

Hạ Tử Sâm đã không còn kiên nhẫn, "Có liên quan gì tới ngươi?"

Người nọ cũng không giận, sửng sốt nói: "Tại hạ xác thật có chút đường đột, thật sự đáng chết, đã quên tự báo gia môn, cha ta là châu tri phủ Trương Trữ, ta là con trai duy nhất của Trương đại nhân, Trương Thế Mạc."

Hạ Thiên Tiếu nghĩ thầm, nếu dựa vào gia cảnh này của Trương công tử này. Ỷ vào gia thế chính mình như thế, nếu biết thân phận Thái Tử, chỉ sợ không muốn chân cũng mềm mà quỳ xuống đi?

"Thật sự là mạo muội," Trương Thế Mạc chắp tay thi lễ, "Ta tiến tới đây, là nhìn thấy vị tiểu công tử này......"

Tầm mắt hắn nhìn về phía Hạ Thiên Tiếu, "Vị tiểu công tử này, cùng tiểu đệ đã mất của ta 6 năm trước có diện mạo vô cùng giống nhau, nhất thời không kìm lòng được, nên lúc này mới tiến đến đây quấy rầy."

Hạ Thiên Tiếu nhận cái nồi từ trên trời rơi xuống, tay đang ăn cơm cũng dừng lại.

Hạ Tử Sâm lần này không đập cái bàn, nhưng thông qua ánh mắt hắn, Hạ Thiên Tiếu đoán hắn muốn nói "Lớn mật".

Xác thật là to gan lớn mật.

Hạ Thiên Tiếu hiện giờ vẫn là con của Hoàng Thượng, cậu là hoàng tử, Trương Thế Mạc nói như vậy, nếu Hoàng Thượng nghe thấy không cao hứng, trị tội hắn cũng không quá đáng.

Cho dù cha rượt của hắn có thật sự là người khác, nhưng cũng khẳng định không phải phụ thân Trương Thế Mạc.

Cậu 6 năm trước vẫn được sủng ái trong cung.

Cũng không có khả năng là vai chính Hoa Minh Thành, Hoa Minh Thành còn sống.

Nhắc đến Hoa Minh Thành, Hạ Thiên Tiếu từ khi ra ngoài cũng chưa thấy bóng dáng Hoa Minh Thành đâu, cậu cho rằng Hoa Minh thành ẩn thân ở trong đống thị vệ đông đảo, nhưng cậu là chính là không nhìn thấy hắn.

Trương Thế Mạc không hề sợ hãi, tiếp tục nói: "Tiểu công tử thật tuấn tiếu, ta gặp ngươi, thế nhưng còn tưởng gặp được đệ đệ, cơ hồ muốn hoảng hốt."

Hạ Tử Sâm nâng tay lên, hắn cầm ly rượu nhỏ xoay trên đầu ngón tay một vòng, hắn không chút để ý nói: "Thật sao? Vậy thì sao?"

Đều không cần Hạ Thiên Tiếu tự mình mở miệng.

Trương Thế Mạc không biết có phải không nghe thấy ý đuổi khách hay không, còn muốn nói tiếp.

Yến Quy đột nhiên đứng đứng dậy.

Trương Thế Mạc tức khắc bị dọa nhảy dựng.

Bộ dáng Yến Quy, vừa nhìn là đã biết sử dụng võ công, trên người có loại cảm giác sắc bén không thể gỉa vờ, Trương Thế Mạc lui về phía sau nửa bước, vội vàng nhường đường cho Yến Quy.

Một lát sau, chờ Yến Quy đi xa, Trương Thế Mạc lại thập phần quen thuộc mà ngồi ở bên cạnh Hạ Thiên Tiếu.

Không có Yến Quy, hắn thoạt nhìn tự tại không ít, nhẹ giọng hỏi: "Tiểu công tử là người ở nơi nào? Sinh năm nào? Có từng cập quan chưa?"

Hạ Thiên Tiếu chuyên tâm ăn cơm, uống mấy ngụm, cũng không có bị nghẹn.

Trương Thế Mạc thấy cậu không đáp lời, cũng không tức giận, thậm chí còn ân cần mà rót cho cậu chén nước, còn thân thiện đưa tới bên miệng cậu, đúng lúc này, đầu ngón tay hắn đau xót, như là bị thứ gì đập một chút.



Ngẩng đầu, liền thấy Yến Quy đã thu tay trở về.

Người trong hoàng tộc, ăn cơm đều có nô tài chuyên môn thử độc, hiện giờ điều kiện đơn sơ, đồ ăn trước tiên cũng bị Yến Quy lấy ngân châm lần lượt thử qua từng cái, sao có thể uống ngước do người không quen biết đưa qua.

Trương Thế Mạc rốt cuộc cũng cảm thấy hơi tức giận.

Hắn đối với Hạ Thiên Tiếu nói: "Tiểu công tử, ta cũng không ý xấu, ngươi không muốn nói chuyện với ta thì không bằng làm huynh trưởng thân ngươi thiện một ít, nhiều bằng hữu tốt hơn nhiều so với nhiều địch nhân, có phải hay không?"

Hạ Thiên Tiếu cười đến sặc, lúc này bên cạnh rốt cuộc có người đưa nước qua cho cậu.

Cậu không thấy là ai, chỉ cần không phải Trương Thế Mạc là liền uống.

Hạ Thiên Tiếu nói: "Hắn không phải huynh trưởng ta, hắn là người hầu trong nhà ta."

"Còn có, ngươi nói nhiều qua, ảnh hưởng ta ăn cơm, ta còn phải cảm ơn ngươi vì chuyện này sao?"

Cậu khi bắt đầu phát khí lên, đôi mắt to tròn, thoạt nhìn không có nhiều tính công kích.

Chỉ so với làm nũng cường hơn một chút.

Trương Thế Mạc nhìn cậu một lát, sự tham lam trong mắt chợt lóe rồi biến mất, nhưng cũng biết không thể ở lại quá lâu, giống như bất đắc dĩ mà thở dài, đứng dậy nói: "Nếu như thế, tại hạ liền không quấy rầy tiểu công tử."

Hắn trước sau không bao giờ quá giận, nếu nhìn bình thường thì thật ra rất có phong độ.

Chờ lúc sau Trương Thế Mạc rời khỏi, Hạ Thiên Tiếu nhìn nhìn trong cái ly tầm tay, mới phát hiện là Hứa Quyết Minh đưa qua.

Cậu nhìn về phía Hứa Quyết Minh, Hứa Quyết Minh lại không nhìn hắn, nhưng Thái Tử lại vươn tay đem ly nước lấy đi, động tác thành thạo tự nhiên, không ai nhận ra hắn đang hầu hạ người.

Hạ Thiên Tiếu cũng không giác ra cái gì không thích hợp.

Ăn xong cậu mới nhớ ra—— loại chuyện này thường là do nô tài làm, đường đường một Thái Tử cả một quốc gia lại bưng trà đổ nước giúp cậu?

Còn có Hứa Quyết Minh, cậu càng ngày càng không hiểu suy nghĩ của người này.

Buổi tối khi cậu chuẩn bị đi ngủ, có người gõ cửa phòng Hạ Thiên Tiếu.

Chờ cậu mở cửa, đập vào mắt là khuôn mặt Hứa Quyết Minh.

Không thể không nói, Trạng Nguyên tương lai tính tình lạnh lùng, diện mạo lại không đến chọn, nghe đồn ở hắn ở trên thân kỵ đại mã dạo phố một ngày, có không ít nữ tử vì gương mặt hắn mà thương nhớ đêm ngày, không phải hắn thì không gả.

Hắn chỉ là đứng ở nơi đó, phỏng chừng liền sẽ có không ít người tre già măng mọc mà xông lên, vì hắn lên núi đao xuống biển lửa.

"Hôm nay ngài cần phải chú ý hơn tới những người ngài gặp." Hứa Quyết Minh nhàn nhạt nói.

Hắn không khỏi liếc mắt lên người Hạ Thiên Tiếu, Hạ Thiên Tiếu vội vàng mở cửa, vạt áo lỏng ra một mảnh, lộ ra cần cổ trắng tuyết.

Viên Viên không ở cùng cậu, cậu liền mặc quần áo qua loa chút.

Hứa Quyết Minh làm bộ lơ đãng rời ánh mắt, "Tiểu nhị cùng ta nói, hắn là trai châu nổi danh đoạn tụ."

Hạ Thiên Tiếu nghe câu nói đó một lúc sau mới phản ứng được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.