Chương trước
Chương sau
Trương Thế Mạc hoàn toàn tỉnh rượu.

Hắn nhìn Hạ Tử Sâm bằng ánh mắt kinh hãi, "Ngươi nói...... Ngươi nói cái gì?"

Hạ Tử Sâm buông chân, ngồi xuống cái ghế bên cạnh, chỗ hắn ngồi là chủ vị, có thể ngồi như vậy trước mặt Yến Quy cũng đã chứng minh cho thân phận của hắn cao hơn Yến Quy.

Mà trong văn võ bá quan hiện nay, hầu như không có quan viên nào thân phận cao hơn Yến Quy.

Binh quyền của Yến Quy, đủ để khiến tất cả mọi người nể mặt hắn ba phần.

Có thể ở trước mặt hắn như vậy, thân phận cũng chỉ có...... Hoàng thất.

Mặt Trương Thế Mạc trắng bệch.

Hắn nghe, phu nhân mà hắn bắt cóc......

Từ lúc đem Hạ Thiên Tiếu bắt đến đây, hắn không hỏi qua họ tên Hạ Thiên Tiếu, chủ yếu bởi tên họ cậu là gì đều không quan trọng, quan trọng là khuôn mặt cậu với Bạch Bạch trông giống nhau.

Trương Thế Mạc giãy giụa bò về phía trước, như muốn chạm tới vạt áo Hạ Thiên Tiếu, nhưng bị thị vệ giữ chặt chẽ ấn trên mặt đất, hắn hơi thở mong manh nói: "Bạch Bạch*......"

*Lúc đầu trong QT ghi là Bùi Bùi, t check raw thì là 湾湾 (WanWan),mà ở chương trước chỉ nhắc đến Bạch di nương nên t dịch Bạch Bạch TAT

Hạ Thiên Tiếu hơi thở cũng mong manh, "Ai là Bạch Bạch? Mắt không dùng có thể mang đi hiến tặng cho người cần được rồi."

"Ngươi không phải Bạch Bạch, vậy ngươi là ai?" Khoé mắt Trương Thế Mạc rơi xuống nước mắt.

Một tên thị vệ đẩy hắn xuống, "Vị này chính là lục hoàng tử Đại Hạ chúng ta!"

Trước mắt Trương Thế Mạc tối sầm.

Không chỉ hắn, cha hắn Trương Thế Tài hai chân cũng mềm nhũn, quỳ hoàn toàn trên mặt đất.

Mà thanh âm Hạ Thiên Tiếu cũng khiến cho những người khác chú ý, Yến Quy cau mày, tiến lên ngồi xuống bên cạnh Hạ Thiên Tiếu, "Ngài thấy như thế nào rồi?"

Mà tay Yến Quy còn chưa chạm vào Hạ Thiên Tiếu, Hạ Tử Sâm bỗng nhiên nói: "Hắn không sao, nghỉ một chút là ổn."

Tay Yến Quy ở trên không trung dừng lại, nhưng một lát sau hắn vẫn không thu hồi tay, kiểm tra nhiệt độ của Hạ Thiên Tiếu.

Sắc mặt Hạ Tử Sâm trầm xuống.

Có lẽ là một thân "hỉ phục" của Hạ Thiên Tiếu đỏ đến chói mắt, trông không giống lục hoàng tử mà giống như là lục công chúa hơn.

Phàm là có nam nhân ở gần, đều cảm thấy không xứng với cậu.

Nhưng Yến Quy kỳ thực thập phần tuấn lãng, khi hắn đánh giặc về thành, không ít cô nương ném khăn lụa về phía hắn, nếu Hạ Thiên Tiếu thật sự là công chúa thì đứng ở bên cạnh hắn cũng coi như tương xứng.

Khuôn mặt Hạ Tử Sâm trầm xuống, dời đi tầm mắt.

Rốt cuộc cậu cũng không thật sự là muội muội hắn, chỉ là đệ đệ mà thôi, hắn vì sao lại cảm thấy không vui?

Cũng may Yến Quy còn có chừng mực, bàn tay cực nóng ở trên trán Hạ Thiên Tiếu nhẹ nhàng chạm vào, sau đó thu hồi lại, chờ khi Hạ Thiên Tiếu ngẩng đầu, Yến Quy đã chắn trước mặt cậu, đem ánh mắt của tất cả ngăn cách.

Hứa Quyết Minh tiến lên, nói với Trương Thế Mạc: "Trương công tử, lục hoàng tử là lục hoàng tử, Bạch di nương là Bạch di nương."

Cũng không biết là lời này của hắn chọc trúng chỗ nào của Trương Thế Mạc, hắn nháy mắt an tĩnh.

Dược tính trên người Hạ Thiên Tiếu dần dần biến mất, cậu bỗng nhiên thẳng người nhưng lại không thể ngồi vững, vẫn là phải tựa trên người Yến Quy, Yến Quy cả kinh, cử động không được mà đứng im cũng không được.

Khi cậu lung lay, tay Hứa Quyết Minh dường như cũng duỗi về phía cậu một chút.

Chung quy cũng là quá xa, chỉ có Yến Quy có thể đỡ cậu.

Mặt Hạ Thiên Tiếu được ánh nến chiếu rọi xuống lộ rõ trước mặt mọi người.

—— thế mà lại là một khuôn mặt được trang điểm.

Ngày thường, mặt Hạ Thiên Tiếu cũng đã đủ trắng, hôm nay lại càng trắng hơn, nhưng lại không phải là loại trắng nõn khỏe mạnh, mà là xanh xao không khỏe mạnh, chỉ có son môi trên môi làm dịu đi cảm giác ốm yếu, làm cậu nhìn qua nhu nhược đáng yêu, trông như giây tiếp theo liền sẽ rơi lệ.

Trương Thế Mạc bỗng nhiên phát ra một tiếng thanh âm tê tâm liệt phế: "Bạch Bạch ——!"

Hạ Thiên Tiếu cũng rất bình tĩnh, "Cái quái gì vậy."

Chỉ là cậu mềm nhũn ở trên người Yến Quy, trông không có chút khí thế nào.

Trương Thế Tài lúc này rốt cuộc cũng được gia phó giúp đỡ đứng lên, bước tới đá mạnh vào người Trương Thế Mạc khiến hắn bị hất văng, hắn còn chưa hết giận, tức giận nói: "Ngươi lại đi nhớ thương tiểu nương của ngươi, này chính là gây hoạ thượng thân*, tất cả đều là báo ứng!"

*Rước rắc rối vào thân

"Bạch Bạch nàng vốn dĩ là của ta!" Trương Thế Mạc không chịu phục trước cha hắn.

Hạ Thiên Tiếu nghe hai người này ta một lời ngươi một lời, linh quang trong đầu chợt lóe, bỗng nhiên nhớ tới—— này không phải là cuốn thoại bản cậu đọc trên đường sao?

Loại thoại bản này chính là cha đoạt tình nhân của nhi tử mình biến nàng thành tiểu thiếp của mình, mà bên trong đó đôi phụ tử này cũng cùng làm quan!

Hạ Thiên Tiếu: "......"

Thật là tin lớn!

Chỉ là không nghĩ tới, cậu vậy mà lại có diện mạo tương tự như hồ ly tin trong truyện còn mang tới tai bay vạ gió. Đến lúc này, bộ dạng si cuồng của Trương Thế Mạc cũng có đáp án.

Hạ Thiên Tiếu trơ mắt nhìn phụ tử Trương gia đánh nhau, cậu chưa kịp xem đủ náo đã bị ôm ngang người lên.

Cậu vội vàng ngẩng đầu, đem đôi tay ôm ở trên cổ đối phương, cậu cùng Yến Quy giếng cổ không gợn sóng hai mắt nhìn nhau, rồi lại nhanh chóng bỏ tay xuống.

Yến Quy không quản cậu.

Biểu tình trên mặt của Hạ Tử Sâm lại càng khó coi, kỳ thật chính hắn cũng không hiểu vì sao khi thấy Yến Quy ôm Hạ Thiên Tiếu lại kiến hắn không vui như vậy.

Vì không muốn thấy cảnh này, Hạ Tử Sâm nói: "Yến tướng quân, để dược tính của lục hoàng tử hết để hắn tự đi cũng không phải không thể."

Yến Quy nói: "Hôm nay lục hoàng tử bị kinh hách, lại trúng kế của tiểu nhân, vẫn là nên đi nghỉ ngơi cho thỏa đáng."

Hứa Quyết Minh lúc này chặn ngang một chân, "Không bằng hỏi phụ tử Trương gia này xem có thuốc giải không?"

Yến Quy dừng lại.

Hạ Thiên Tiếu kỳ thật cũng rất muốn đứng dậy khỏi lồng ngực hắn.

Thân thể Yến Quy cứng như đá, không có một chỗ nào mềm mại, cố tình Hạ Thiên Tiếu lại rất sựo đau, khi bị Yến Quy ôm lên người cậu đều cộm đến phát sợ.

Mà đối mặt với Yến Quy cậu thật sự không dám nhúc nhích.

Kết quả là Yến Quy không những không đem Hạ Thiên Tiếu thả xuống mà còn bắt đầu thẩm vấn phụ tử Trương gia trong tư thế ôm ngang này.

"Giải dược đâu?"

Trương Thế Tài đang túm lấy tai Trương Thế Mạc nghe vậy tức khắc quỳ xuống, nói trong nước mắt: "Hạ quan thật sự không biết —— nghịch tử này còn không mau đem giải dược dâng lên!"

Nước mắt nước mũi Trương Thế Mạc chảy dài, hắn cũng không chịu quỳ trông như bị điên.

Yến Quy ôm Hạ Thiên Tiếu, xoay người rời đi.

Hạ Tử Sâm thâm trầm mà nhìn chằm chằm vào bóng dáng Yến Quy, hít một hơi thật sâu.

Chờ khi lên xe ngựa, Hạ Thiên Tiếu được thả xuống, không thể không nói giữa người với người chênh lệch thật lớn, Yến Quy ôm cậu trong chốc lát, mặt cũng không đổi sắc tâm không nhảy, nếu là đổi lại là cậu, đầu tiên có thể nâng người ta lên được không mới là vấn đề.

Yến Quy kêu: "Viên Viên."

Nháy mắt màn xe liền bị xốc lên, lộ ra gương mặt Viên Viên, Hạ Thiên Tiếu nhìn thấy hắn, dường như cảm giác cậu đã trôi qua mấy đời, khóc không ra nước mắt nói: "Tiểu bánh trôi, ta nhớ ngươi muốn chết."

Trên mặt Viên Viên lộ ra áy náy cùng thống khổ, thế nhưng khóc lên, "Điện hạ, là nô tài vô dụng thế mà lại để điện hạ ở ngay dưới mí mắt nô tài bị bắt đi, nô tài quả thực là phế vật......"

Hạ Thiên Tiếu không nghĩ tới hắn nói khóc liền khóc, gian nan đứng dậy, "Ai nói ngươi là phế vật? Ta bị trói, Yến tướng quân không phải cũng không phát hiện sao? Hắn chính là tướng quân đấy mà cũng không phát hiện được, ngươi vẫn là một hài tử mà thôi này có gì đâu? Được rồi, được rồi, không khóc."

Yến Quy: "......"

Đột nhiên bị công kích.

Chủ tớ hai người gặp nhau, Yến Quy cũng không tiện ở lại nghe bọn cậu ôn chuyện, cũng tin tưởng Viên Viên có thể chiếu cố tốt Hạ Thiên Tiếu, liền đi ra ngoài.

Viên Viên vừa khóc vừa lau nước mắt, "Điện hạ ngài không biết, sáng nay phát hiện ở khách điếm không thấy bóng dáng ngài đâu, Thái Tử điện hạ nổi điên, thiếu chút nữa dùn kiếm giết chết nô tài."

Hắn thật ra cũng không phải là đang oán giận.

Ở trong suy nghĩ của Viên Viên, chủ tử xảy ra chuyện, nô tài bị phạt bị giết quả thực là chuyện hết sức bình thường, nước mắt đang chảy ra hiện tại đều chủ yếu vì mình đã thất trách.

Hạ Thiên Tiếu trợn đôi mắt to, "Hắn thế này cũng không khỏi cũng quá tàn nhẫn......"

"Là nô tài sai, Thái Tử điện hạ làm thế là điều đúng đắn," Viên Viên cúi đầu, "Cũng may còn có Hứa công tử thay nô tài giải vây."

Hạ Thiên Tiếu có điểm khiếp sợ.

Hứa Quyết Minh giúp Viên Viên giải vây?

"Nô tài phát hiện, trong mấy người này, có lẽ chỉ có mình Hứa công tử là thiệt tình đối đãi với điện hạ," Viên Viên để tiến sát vaò nhỏ giọng nói, "Hứa công tử người này có thể tin."

Hạ Thiên Tiếu: "......"

Cậu chỉ là mới đi ra ngoài một ngày, cũng không phải mới đi ra ngoài cả đời đi?

Như thế nào sau một giấc ngủ dậy, Hứa Quyết Minh thế mà lại giúp người của cậu giải vây? Hắn không phải luôn luôn lạnh nhạt nhất, không thích nói chuyện cùng ai sao?

Hạ Thiên Tiếu không hiểu.

Đúng lúc này, cậu nghe thấy được ngoài xe ngựa có một tiếng hét thảm, rõ ràng là từ phụ tử Trương gia phát ra.

Trương Thế Mạc bị lôi ra ngoài, Trương Thế Tài theo sát sau đó, cao giọng kêu: "Thái Tử điện hạ! Vi thần oan uổng!"

Hứa Quyết Minh đứng ở giữa, "Truyền mệnh lệch Thái Tử, tối nay tra rõ Trương phủ, phụ tử Trương gia phụ tử tạm giam chờ thẩm vấn!"

Ánh mắt Hạ Thiên Tiếu cùng Hứa Quyết Minh đụng nhau ở trên không trung.

Ngay sau đó cả hai đều dời tầm mắt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.