Nếu như muốn nói Cố Nguyệt Khâm am hiểu cái gì nhất, thì khẳng định chính là giả vờ đáng thương.
Chỉ cần hắn có tâm trạng, dù cho là ai cũng sẽ bị vẻ bề ngoài của hắn mê hoặc. Bất quá lần này, hắn đối với Hạ Thiên Tiếu, không giống như là đang giả vờ đáng thương, mà giống như là làm nũng.
So với trước đây, Cố Nguyệt Khâm cảm thấy khác biệt khi cúi đầu trước người khác khi bị người khinh nhục.
Một người nam nhân lại làm ra loại tư thái này, nhưng thật ra không thấy ghê tởm, còn có vài phần tế nhị, Hạ Thiên Tiếu hít một hơi thật sâu, biết tuyệt đối không thể bị vẻ bề ngoài của người lừa gạt, vội vàng quay đầu lại.
Sau khị cậu quay đầu lại, Cố Nguyệt Khâm cũng không vui lắm.
Rõ ràng là bị trông giữ, nhưng tư thái hắn thật ra thanh thản, không cảm thấy chút nào là bị quản chế, không cao hứng nói: "Các ngươi muốn ép ta đi biên quan, dù sao cũng phải ép một cái hoàn chỉnh chất tử mà đi thôi*."
*Ý ẻm là dù ép thế nào cung phải giữ ẻm nguyên vẹn mà đi
Lời này không phải là một trò đùa.
Hạ Thiên Tiếu lập tức nhíu mày nhìn hắn, "Ngươi muốn làm gì?"
Cố Nguyệt Khâm khựng lại một chút, nở ra nụ cười như trước, "Cùng ta trò chuyện đi, ca ca."
Hạ Thiên Tiếu nghĩ nghĩ, mở miệng nói: "Ngươi nói, ta nghe."
"Ca ca sao lại lạnh nhạt như thế chứ?" Cố Nguyệt Khâm gục đầu xuống, "Là do Nguyệt Khâm hồi trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-nhan-me-han-khong-lam/2832629/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.