"Không em."
Dương Trừng dứt khoát kiên quyết cự tuyệt, trong thanh âm còn mang theo bi thương. Hắn tuyệt đối không muốn hạ cấp, Hạ Khê gật nhẹ đầu tỏ vẻ đã hiểu: "Được rồi."
Sau đó quay người tiếp tục tám chuyện cùng đồng đội bên cạnh, ngược lại Dương Trừng có chút buồn bực.
"Em không khuyên anh tý đi à??"
Hạ Khê hỏi lại: "Không phải anh không muốn sao??" Cô đối với lời từ chối này tiếp thu rất nhanh. Tuy rằng lại lần nữa mời chào đệ tử thất bại, nhưng mà cô tôn trọng ý kiến mỗi người.
Hay là Dương Trừng đổi ý rồi???
Hạ Khê: A, đàn ông thật đúng là không có chính kiến.
Dương Trừng sờ sờ mũi, nếu vậy thì thật sự không có. Chỉ là có cảm giác không được coi trọng.
Hạ Khê: Đàn ông thuỷ tinh tâm.
Càng làm càng phát hiện cảm giác bản thân cự tuyệt cục bồi thường làm nữ hải vương thật là vô cùng sáng suốt. Vẫn là làm chút chính sự tự do tự tại, mặc kệ chuyện gì cũng chỉ luyện võ luyện võ.
Thời điểm Hạ Khê âm thầm khẳng định lựa chọn của mình, cô đột nhiên nghê được thanh âm nức nở ở phía xa.
"Làm sao bây giờ hức, tóc này của tớ làm sao có biện pháp lên sân khấu...."
Hạ Khê ngó sang bên kia, là một nữ tuyển thủ tương đối thanh tú, chẳng qua Hạ Khê chưa từng gặp qua, rất có thể là ở lớp F. Đối phương đè chặt tóc mình, dáng vẻ sắp khóc tới nơi nói chuyện cùng đồng đội.
"Sao vậy??"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-nhan-me-chi-nghi-den-su-nghiep/2171091/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.