Chương trước
Chương sau
Hạ Khê suy nghĩ lý trí, không cần ở trên mạng nói này nói nọ, có bản lĩnh gặp mặt so vài quyền đi.

Cho tới nay, trong mắt đạo diễn, Hạ Khê xem như là một tuyển thủ tương đối bớt lo, tuy rằng trước đó cô có sự kiện búng bay đầu trợ giảng, sau lại có chiến tích một chiêu ném bay học trưởng, thậm chí còn liên quan đến thành tựu thanh tâm quả dục của các thành viên nhóm nhỏ công diễn hai.

Nhưng Tỉnh Thước bị búng bay đầu là do hắn tự tìm, Dương Trừng cùng Hạ Khê chỉ là bàn luận hữu hảo, tổng thể mà nói, Hạ Khê không lgây chuyện, không tâm cơ, còn rất chăm chỉ.

Nhưng mà đạo diễn trăm triệu lần không nghĩ tới, Hạ Khê nếu đã không làm thì thôi, một khi làm là phải làm chuyện lớn.

Ở trước biệt thự lung linh của các thiếu nữ hẹn đánh hội đồng, gặp mặt hảo hán tám phương, còn ghi hình lại??

Trực tiếp ngồi xổm ở cục cảnh sát đi!!

Đạo diễn mặt không biểu tình nói: "Chúng ta là công dân biết tuân thủ pháp luật."

"Cháu hẹn cũng được, không nên hẹn ở số 21 đường Ngô Đồng hẹn gặp mặt, hẳn là nên hẹn ở bệnh viện trung tâm thành phố luôn đi." Nơi đó có vẻ càng thích hợp hơn, lỡ mà có đánh ra vấn đề thì có thể cứu chữa tại chỗ kịp thời.

Hạ Khê cảm thấy đạo diễn có điều hiểu lầm về cô, cô không hẹn đánh hội đồng, cô tính toán đơn độc so kèo, Hạ Khê cũng có chút ngứa nghề, nếu những lời nghi ngời thực lực của cô nhiều như vậy, nói không chừng bên trong thật sự có cao thủ??

Chẳng qua đạo diễn cũng không định nghe cô giải thích.

Chủ yếu là đạo diễn nghĩ: Có gì khác nhau?

Video làm sáng tỏ này đạo diễn suy xét mãi, cuối cùng vẫn thông qua phương thức hậu trường phát ra, trong nháy mắt đã nhận được không ít lượt chia sẻ cùng yêu thích.

Cư dân mạng: Hạ Khê, nữ nhân này quá ngầu!! Trực tiếp hẹn đánh nhau luôn??

Có người trực tiếp P cho Hạ Khê hậu kì, sau khi Hạ Khê nói xong câu kia: "Ai có nghi ngờ gì làm phiền tới số 21 đường Ngô Đồng tìm tôi, tôi nhất định sẽ giáp mặt cho một câu trả lời vừa lòng." Theo sau là BGM cùng dây xích vàng kính râm đen.

Vừa ngầu vừa hề.

Khê Thủy: Đột nhiên có ý tưởng lớn mật, giả vờ đi đối chứng, sau đó sẽ gặp được "con gái", được không ta?

Đương nhiên ý tưởng cũng chỉ là ý tưởng, các cô sẽ không đi quấy rầy Hạ Khê, Hạ Khê còn phải chuẩn bị công diễn hai, lần này có phát sóng trực tiếp, từ phát sóng trực tiếp ngắm cũng đủ thỏa mãn rồi.

Tổ tiết mục không có khả năng để Hạ Khê thật sự đánh nhau cùng cư dân mạng, cũng không xuất hiện tên điên nào đi chứng thực cùng Hạ Khê, trong tình huống bình thường, đám anh hùng bàn phím chỉ có thể ở trên mạng chỉ này chỉ kia, ở hiện thực chỉ dám vâng vâng dạ dạ thôi.

- ----------------------

Đại tỷ Hạ Khê tạm thời bị đạo diễn áp chế linh hồn thượng võ trong người, cuối cùng thành thật đi luyện vũ đạo, hơn nữa giống như Khê Thủy nói, tiết tấu huấn luyện vẫn gấp gáp như cũ.

Giữa trưa vốn dĩ là giờ nghỉ trưa, chín người nhóm <> lại vẫn ngồi xổm trong phòng luyện tập, buổi sáng hôm nay giáo viên vũ đạo tại chỗ sửa lại một vài động tác, một đoạn hoàn chỉnh gần như bị sửa lại toàn bộ, các cô yêu cầu phải nhanh chóng nhớ kĩ động tác.

Giáo viên vũ đạo cũng muốn nghỉ ngơi, mọi người chỉ có thể tự mình luyện.

Trong nhóm người nhớ động tác nhanh nhất vẫn là Hạ Khê, hơn nữa cô còn tách những động tác đó ra giảng giải sinh động, tự nhiên gánh vác trọng trách dạy đám đội viện không bắt kịp, Lâm Xu Trân là người nhớ động tác nhanh thứ hai, cô ấy ở trong nhóm cũng phụ trợ không ít, chủ yếu là phụ trách sửa động tác cho thẩm mỹ.

Nhóm nhỏ <> hiện tại không khí cực kì tốt, tuy thời gian ở cùng nhau không dài, trước đó thậm chí còn không quen biết nhau, nhưng tình cách mạng hữu nghĩ đã thành lập, thậm chí chỉ cần một ánh mắt, đối phương đều có thể hiểu được ý tưởng của cô.

Có một người xem mỗi ngày đều xem phát sóng trực tiếp phòng luyện tập của tổ này nói -----

Cô ấy hình như cảm nhận được đoàn hồn trong nhóm này.

Lâm Xu Trân ngồi trên sàn nhà nghiêm túc nghiên cứu bút ký.

Bút ký là Hạ Khê viết, mặt trên ngập đầy những việc cần chú ý, từ vấn đề tồn tại trong chỉnh thể sân khấu của các cô, thường xuyên phạm sai lầm, đến những vấn đề rất nhỏ tồn tại của mỗi đội viện, đoạt ống kính, quên từ, hoặc là quản lý biểu tình.

Đương nhiên bên trong cũng bao gồm cả tổng kết đối với sai lầm của mình Hạ Khê.

Lâm Xu Trân thời điểm nhận được bút ký này cả người có chút ngốc, mấy ngày nay chín người các cô trừ bỏ ngủ, gần như mỗi ngày đều dính ở bên nhau, Hạ Khê dùng công phu gì còn có thể tổng kết được cái này??

Chủ yếu là cô còn thấy cái tổng kết này cực kì đúng chỗ, đối với chỉnh thể sân khấu của các cô có trợ giúp rất lớn.

Trước đó có nghe nói Hạ Khê ở phương diện quản lý thời gian rất tốt, hóa ra là sự thật à!!!

Lâm Xu Trân trong nháy mắt rất kính nể Hạ Khê, muốn cùng Hạ Khê thảo luận bút ký một chút, sau đó vừa nhìn qua bên cạnh, đã thấy Hạ Khê cuộn tròn trên sàn nhà, tay đặt trên đầu gối.

Ngủ rồi.

"Khê Khê, giúp tớ xem động tác này một chút!!!"

Chu Diệu đang luyện vũ đạo ở phía sau hô to một tiếng, Lâm Xu Trân vội vàng ngăn đối phương lại.

"Hử---"

Cô chỉ chỉ Hạ Khê: "Ngủ rồi."

"Ôi mẹ ơi, Hạ Khê ngủ khi nào vậy."

"Trên sàn nhà lạnh không vậy, có cần gọi Hạ Khê dậy, về phòng ngủ một giấc...."

Đội viên vốn dĩ đang luyện tập ở bên kia lập tức dừng động tác lại, tự giác hạ thấp giọng tiến sát về phía Hạ Khê.

Mọi người cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Khê ngủ trong phòng luyện tập, trong lúc nhất thời mọi người đều có chút kinh ngạc.

Nhìn dáng vẻ là cô thật sự mệt mỏi, bằng không sẽ không thể ngủ lại trong phòng luyện tập ồn ào như vậy được.

Chu Diệu nghĩ nghĩ, nhẹ giọng mở miệng: "Vẫn là thôi đi, thời tiết hiện tại mặt sàn cũng không lạnh lắm, đánh thức đội trưởng dậy sợ là cô ấy không thể ngủ tiếp được.... Tớ đem áo khoác cống hiến ra đắp cho đội trưởng một lúc."

Một người khác giơ tay: "Tớ có gối ôm, cho đội trưởng làm gối đầu!!!"

Thật cẩn thận đem gối ôm đặt dưới đầu Hạ Khê, cô cảm khái một tiếng: "Đội trưởng lúc ngủ đáng yêu quá đi."

Sứ giả hộ Khê Lâm Xu Trân lập tức hỏi lại: "Hạ Khê lúc không ngủ không đáng yêu sau??"

"Đáng yêu đáng yêu, đều đáng yêu."

Chẳng qua Hạ Khê thời điểm luyện tập vẫn tương đối nghiêm túc, hiện tại nhắm mắt lại, lông mi nhỏ dài cong cong rũ xuống tự nhiên, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ đã bớt đi phần lớn tia tử ngoại, đắp lên gương mặt tinh xảo của cô tầng sắc vàng nhạt....giống như búp bê Tây Dương phiên bản lớn vậy.



Lâm Xu Trân:!!!

Đội viên còn lại:!!!

Người quay phim vây xem:!!!

Người xem phòng phát sóng trực tiếp: A Vĩ đã chết.

Đừng hỏi A Vĩ là ai, hỏi là lại tự sát.

Vẫn là Chu Diệu bắt được trọng điểm, cô chỉ chỉ chân Hạ Khê: "Mau, mọi người nhìn xem!!"

Lâm Xu Trân vốn dĩ không rõ lắm, chân có gì đẹp mà ngắm, chẳng qua cô vẫn nhìn theo hướng Chu Diệu chỉ.

Hạ Khê hôm nay đi giày tập nhảy, loại đế mềm, vì thế có thể quan sát rõ chân cô đang nhích tới nhích lui, hơn nữa bước chân tựa hồ rất quen thuộc.

Lâm Xu Trân chần chờ nói: "Hình như là vũ đạo của chúng ta??"

Những người còn lại khẳng định.

Cmn, ai có thể nghĩ đến Hạ Khê vậy mà trong lúc ngủ chân vẫn đang nỗ lực học nhảy.

Cậu không thành công thì ai thành công!!!

Ai còn có lý do chơi nữa, nhìn Hạ Khê xem, mấy người dựa vào cái gì mà không nỗ lực!!!

Các đội viên tại hiện trường cảm thấy vừa chua xót vừa quyết tâm, không quên lộ ra chút buồn cười.

- -----------

Hạ Khê thật sự mệt mỏi, nếu không ở hoàn cảnh xa lạ như vậy, cho du có mệt đến đâu cô cũng có thể bảo trì sự cảnh giác, quan trọng là cô rất yên tâm với các đội viên của mình, vì thế Hạ Khê ngủ một giấc dậy không rõ tình trạng gì.

Tại sao các đội viên nhìn cô cười vui vẻ vậy.

Người xem phòng phát sóng trực tiếp cũng bị tinh thần đi ngủ chân vẫn nỗ lực nhích nhích của Hạ Khê làm cho cảm động, đây đều là nỗ lực vì mục tiêu mở võ quán sao, có thể nhìn ra được Hạ Khê thật sự rất muốn thực hiện mộng tưởng mở võ quán.

Buổi sáng còn đang cảm khái đại tỷ Hạ Khê hẹn đánh nhau, giữa trưa đã bị nhan sắc lúc ngủ của Hạ Khê + hai bàn "chân" ngủ cũng nhúc nhích manh đến, vừa ngầu vừa ngọt, đây là tiểu bảo bối thiên sự gì vậy??

Hạ Khê ngoài ý muốn thu hoạch thêm một đám fans mama, xem xong video đối lập trước sau, số lần nhân viên công tác nhắc tới Hạ Khê đều nhiều hơn trước đó không ít.

Nữ nhân viên công tác: "Tôi cũng rất thích Hạ Khê."

Tỉnh Thước đang cười nói cùng tuyển thủ đi ngang qua nữ nhân viên công tác, bắt được từ ngữ mấu chốt bên trong nụ cười đột nhiên biến mất.

- -------------------------

Tỉnh Thước vẫn ở nguyên trong tổ tiết mục, chẳng qua từ sau sự kiện búng bay đầu trước đó, hắn không còn tiếp xúc chính diện cùng Hạ Khê nữa.

Trước kia Tỉnh Thước hát qua không it bản tình ca không ốm mà rên, toàn cái gì mà vừa nghĩ đến ai, tưởng tượng đến ai liền bắt đầu đau đớn, thời điểm Tỉnh Thước hát thâm tình chân thành, nhưng trên thực tế hắn cảm thấy ngốc muốn chết.

Làm cái gì vậy nè, làm gì có chuyện nghĩ đến ai đó liền bắt đầu đau đớn, cái này trên thực tế làm gì có tính thương tổn??

Nhưng Tỉnh Thước hiện tại tin rồi, bởi vì hắn cảm nhận được, hắn nghĩ đến Hạ Khê, nhìn thấy Hạ Khê, trán lại bắt đầu đau nhức.

"...."

Tỉnh Thước không nghĩ đến Hạ Khê sẽ có biến hóa lớn như vậy, giống như hoàn toàn thay đổi thành một người khác, chẳng qua sau khi suy nghĩ lại suốt hai ngày, Tỉnh Thước dần cảm thấy mình cần phải thăm dò tâm lý của Hạ Khê.

Giả vờ không quen biết = gia tăng cảm giác mới mẻ, thủ đoạn câu cá mới.

Búng bay đầu = làm hắn nhớ kỹ cô.

Biểu hiện ra bên ngoài một bộ dáng không gần nam sắc = đây là đang thể hiện với hắn rằng cô không có quan hệ nam nữ rối loạn.

Chỉ là đối phương còn chưa biết, mấy con cá cô ngầm nuôi dưỡng đã biết đến nhau, thậm chí còn có quen biết.

Cô cho rằng mình là thợ săn, kì thật chỉ là con mồi.

Cảm giác đã bước đầu hiểu được Hạ Khê làm tâm lý của Tỉnh Thước cũng dần dần đánh mất nghi hoặc, hắn không cho rằng Hạ Khê sẽ vứt bỏ mình, dù sao cô cũng là vì hắn mới đến.

Chỉ là Tỉnh Thước yêu cầu phải giảm giảm cảm giác đau trán kì dị mỗi khi nhìn thấy Hạ Khê.

Hiện tại Tỉnh Thước cảm thấy mình đã giảm bớt không sai biệt lắm, có thể bắt đầu thử.

Thời điểm Hạ Khê cùng đám người Triệu Thiên Kỳ cùng đến nhà ăn ăn cơm, Tỉnh Thước vác theo khay cơm gia nhập với các cô: "Tôi có thể ngồi chỗ này không??"

Ngữ khí là hỏi, nhưng trên thực tế, không đợi đám người Hạ Khê trả lời, hắn đã tự mình ngồi xuống, ngồi ở....chỗ ngồi bên phải cách Hạ Khê chừng ba chỗ ngồi.

Không chỉ có Hạ Khê, Triệu Thiên Kỳ, Sở Tư Tư cùng nhau ăn cơm, các đội viên hợp tác cùng cô ở công diễn một, các đội viên hiện tại đang chuẩn bị công diễn hai đều vây quanh cô.

Đây là vị trí gần Hạ Khê nhất mà Tỉnh Thước chọn được.

Tỉnh Thước: "....."

Kì thật cho dù Tỉnh Thước có trưng cầu ý kiến của các cô, cũng không có ai dám ngăn cản Tỉnh Thước, đối phương là trợ giảng, thân phận so với đám thực tập sinh còn chưa xuất đạo như các cô cao hơn không biết bao nhiêu lần, hơn nữa đây là nhà ăn công cộng, chỗ ngồi vốn dĩ tùy ý ngồi.

Chẳng qua bởi vì Tỉnh Thước đến, bầu không khí kém đi không ít.

Tỉnh Thước không chiếm được vị trí có lợi, nhưng hắn cũng không nhụt chí, cách xa cũng khá tốt, bằng không nhìn qua quá rõ ràng.

Sau khi hàn huyên vài câu cùng các tuyển thủ còn lại, có người hô một tiếng nóng quá.

Tỉnh Thước cầm lấy ly uống một ngụm nước: "Tôi cảm thấy còn ổn."

Mỉm cười nhìn về phía Hạ Khê.

"Hạ Khê tên có chữ Hạ, là vì em thích mùa hạ sao?"

Hạ Khê vẫn luôn chuyên tâm ăn cơm khô, đột nhiên bị cue vào, ngẩng đầu, nhìn Tỉnh Thước, Tỉnh Thước tươi cười càng tăng thêm, mang theo thâm ý.

Hạ Khê khẳng định: "Thích nha."

Tỉnh Thước: Cô ta rốt cuộc nhịn không được, không tính toán giả bộ là người xa lạ nữa sao??

Mùa hạ là mùa Tỉnh Thước cùng hải vương Hạ Khê quen biết nhau.

Sau đó Tỉnh Thước liền nghe được thanh âm trong trẻo của con gái.

"Mùa hạ là mùa dưa hấu được đưa ra thị trường, vừa ngọt vừa rẻ, không đi vào siêu thị hay tiệm trái cây, ở ven đường mua cũng có thể mua được một cân dưa hấu bằng mấy đồng...."

Sở Tư Tư ở bên cạnh Tỉnh Thước vốn có chút không tự nhiên hiện tại cũng mở ra cái máy hát, gật đầu đồng ý Hạ Khê.

"Tớ cũng thích dưa hấu, bà ngoại tớ trong nhà có trồng, đến lúc đó Khê Khê đến nhà tớ làm khách, tớ mang cậu đi hái trộm!!"

Hạ Khê nhếch khóe miệng: "Được, có cơ hội nhất định sẽ đi."

Hai người bạn tốt đạt thành hiệp định đi nhà bà ngoại hái trộm dưa hấu. (get)

Hạ Khê ngay sau đó lại chuyển đề tài: "Tớ không chỉ thích mùa hạ, mùa xuân, mùa thu, mùa đông, tớ đều thích..."

"Mùa xuân có anh đào ngon, còn có tôm hùm; mùa thu cua rất béo, có gạch cua, còn có quýt; mùa đông có bán rất nhiều hồ lô ngào đường...."

Hạ Khê nói đến tôm hùm và cua liền bắt đầu tiếc nuối.

Cái quyển kỹ năng <> vô dụng, nếu là sách dạy cô bắt cá thật thì thật quý hóa biết bao!!!

Tỉnh Thước: "....."

Hoàn toàn không cho hắn có thời gian phản ứng, Hạ Khê đã đem xuân hạ thu đông đều nói một lượt, các nữ tuyển thủ bên cạnh cũng mồm năm miệng mười thảo luận chung, cùng mục đích hỏi mùa hạ của Tỉnh Thước hoàn toàn chệch hướng.

- -----------

Hạ Khê cảm thấy vị trợ giảng này có rất nhiều tật xấu, trong thời gian ngắn này thưởng hay xuất hiện chung quanh cô, lúc ẩn lúc hiện, còn chặn đường của cô.

Hạ Khê: "....."

"Trợ giảng Tỉnh."

Hạ Khê gọi Tỉnh Thước một tiêng, Tỉnh Thước nghiêng người dựa vào khung cửa, lộ ra nửa sườn mặt góc cạnh, đây là góc độ người quay phim quay hắn thích nhất.

Tỉnh Thước hoàn toàn không biết, trong mắt Hạ Khê hắn chỉ là một cái bóng chặn đường.

"Hử??" Thanh âm trầm thấp vang lên từ yết hầu hắn.



Tỉnh Thước biết đây là giọng trầm mà fans hắn thích nhất, mỗi lần như vậy họ đều sẽ mặt đỏ tai hồng.

Hạ Khê hỏi: "Trợ giảng Tỉnh, thầy vội không??"

Thân thể Tỉnh Thước hơi nghiêng: "Không vội, làm sao vậy?"

"Có câu hỏi gì về phương diện âm nhạc sao, tôi dạy cho em."

Hạ Khê sắc mặt bình tĩnh, không có nửa điểm dao động: "Tôi vội."

Anh không vội, tôi vội.

Ý ngầm chính là anh đừng có ở chỗ này chậm trễ thời gian làm việc của tôi.

Mặt nạ của Tỉnh Thước hoàn toàn rách nát, lộ ra vài phần thất thố.

Tổ tiết mục mua một đống bàn ghế mới, muốn đem bàn ghế cũ mang đi, để thừa vị trị, nhưng nhân viên có chút không đủ, các tuyển thủ tự giác hỗ trợ.

Hiện tại một đám thực tập sinh tay chân tinh tế đều thở hổn hển nâng bàn ghế lên, không có ai là nhàn rỗi, chỉ có một tên đàn ông to xác Tỉnh Thước này là nhàn rỗi, còn ở đây chặn đường.

Tỉnh Thước có chút xấu hổi, chẳng qua vẫn vội vàng cứu chữa, hắn có ý lấy Hạ Khê bàn trong tay Hạ Khê.

"Tổ tiết mục cũng không biết tìm nhiều người lại giúp....Em buông ra, tôi giúp em cầm."

Hạ Khê hơi tránh đi: "Không cần."

Tỉnh Thước tiếp tục tranh giành: "Đưa tôi."

Hạ Khê càng cảm thấy đối phương không bình thường, vì cái gì cứ một hai phải đòi lấy bàn trên tay cô chứ??

Rõ ràng phía sau còn không ít, chẳng qua thấy Tỉnh Thước kiên trì, Hạ Khê vẫn đưa cho hắn, hơn nữa còn dặn dò.

"Vậy thầy cầm chắc đi."

Tỉnh Thước trực tiếp bị cái bàn áp sụp người.

Hạ Khê: "....."

Tỉnh Thước không thể nghĩ đến cái bàn Hạ Khê cầm trong tay trông có vẻ nhẹ nhàng lại nặng như vậy, đây chắc chắn không phải cái bàn gỗ, là bàn đá đi!!!

Cái bàn trực tiếp rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang lớn, Tỉnh Thước ngượng ngùng cười hai tiếng, giải thích.

"Tôi đánh giá sai trọng lượng của nó, là ngoài ý muốn thôi."

Hạ Khê tỏ vẻ tôi hiểu mà: Được rồi.

Tỉnh Thước lần này rất nghiêm túc đứng trước mặt bàn, tính toán chứng minh thực lực, lần này thật ra cũng bưng lên được, chẳng qua mặc kệ là cổ ửng đỏ tay vẫn run rẩy, đều tỏ rõ đối phương bưng cũng không nhẹ nhàng gì.

Cuối cùng Tỉnh Thước lung lay sắp đổ, mắt thấy tuyển thủ khách đem bàn đi lại đây, Hạ Khê tiện tay đem bàn bưng lấy.

Cô trông vẫn nhẹ nhàng như cũ, phảng phất giống như không phải cái ghế áp Tỉnh Thước sụp xuống, mà là một món đồ vật khác.

Tỉnh Thước:???

Tỉnh Thước vẫn tiến lên, khen: "Đây là lợi ích việc tập võ mang lại sao?"

"Nghe nói em muốn mở võ quán, khi nào thì mở, tôi khẳng định sẽ báo danh đầu tiên, hy vọng cũng có thể luyện được thân thủ tốt như em...."

Giọng nói đã bắt đầu thẹn quá hóa giận, lúc nói Hạ Khê thân thủ tốt còn mang theo ý trào phúng.

Nhắc tới mở võ quán, Hạ Khê cuối cung cũng nhìn Tỉnh Thước bằng hai mắt, nhưng mà cũng chỉ là hai mắt thôi, cô chân thành nói cho Tỉnh Thước.

"Bỏ đi, nếu muốn rèn luyện thân thể học chút bài tập thể dục đơn giản, mấy bài tập thể hình bình thường là được."

Trải qua nỗi nhục liên tiếp ở chỗ Hạ Khê, Tỉnh Thước đã chịu đả kích nghiêm trọng, hiện tại hắn giống như pháo đã đốt lửa, đứng ở nơi cao bắt đầu chỉ trích đạo đức của Hạ Khê.

"Vì sao tôi không thể??" Tỉnh Thước biểu tình âm trầm đi.

"Tôi cũng là người yêu thích võ thuật, muốn duy trì sự nghiệp cho học viên, là luyện võ còn yêu cầu ngưỡng cửa gì sao, phân loại ba loại bảy, hay là tôi có chỗ nào đắc tội em??"

Một đống lời nói của Tỉnh Thước dõng dạc hùng hồn, phảng phất giống như đã chịu oan khuất ngập trời nào đó, không chỉ có người quay phim nghe phong ba đuổi tới, ngay cả phó đạo diễn cũng chạy lại bên này.

Nếu để fans Tỉnh Thước nghe được những lời này, Hạ Khê tuyệt đối sẽ lọt vào danh sách đen.

Hạ Khê ngay từ đầu không có tính toán giải thích nguyên nhân, nhưng Tỉnh Thước cứ lải nhải bên tai, nhất định phải trước mặt mọi người đòi lý do, hơn nữa còn đưa ra nếu không phải Hạ Khê đưa ra ngưỡng cửa, đem người chia làm loại ba loại bảy, nếu không chính là cô đang cố ý nhắm vào Tỉnh Thước.

Phó đạo diễn cũng nhịn không được: "Hạ Khê, trợ giảng Tỉnh chỉ là muốn đưa sinh ý cho võ quán của cháu, cháu sao còn không nhận người chứ?"

Phó đạo diễn đưa mắt ra hiệu cho Hạ Khê.

Hắn kì thật có ấn tượng không tồi với Hạ Khê, là một cô gái nhỏ khá tốt, vòng loại cũng là hắn phỏng vấn Hạ Khê, theo lý mà nói tính cách của cô không phải kiểu người như Tỉnh Thước nghĩ, có phải có hiểu lầm gì không??

Hạ Khê mím môi, nhíu mày cho Tỉnh Thước một đáp án.

"Thầy quá yếu."

"Luyện võ không có ngưỡng ngạch gì, cũng không phân biệt loại ba loại bảy, nhưng vẫn dựa theo tốt chất phân chia, tình trạng thể lực hiện tại của anh có thể sẽ không chịu nổi cường độ huấn luyện."

Cho nên trước đó cô mới nói đối phương chỉ cần rèn luyện thân thể bằng mấy bài tập thể dục giản dị hoặc bài tập thể hình bình thường là được.

Hạ Khê nói liền mạch lưu loát, cô không nói rõ là vì cố kị mặt mũi của Tỉnh Thước, nhưng nếu Tỉnh Thước chấp nhất như vậy, vậy cô cũng sẽ lấy ý nguyện của hắn làm chủ.

- -----------------------------

Thầy ---- quá ---- yếu.

Mỗi một chữ đều mang bão táp mưa sa, che trời lấp đất mà đập vào mặt Tỉnh Thước.

Phó đạo diễn:!!!!

Nhân viên công tác có mặt ở hiện trường:!!!!

Trăm triệu không nghĩ tới tranh cãi bình thường lại có dưa ăn như vậy.

Tin tức kinh thiên động địa, hát chính nhóm nhạc nhân khí Tỉnh Thước thân thể không được, còn không chỉ là yếu bình thường, mà là quá yếu!!

Hạ Khê thông qua tinh thần diện mạo cùng với cách đi đường của Tỉnh Thước mà xem xét.

Tuy rằng trang điểm có thể có tác dụng che giấu, nhưng quầng thâm đáy mắt của Tỉnh Thước vẫn không giấu được, đi đường lơ là, lại kết hợp với cái bàn cố hết sức cũng không bê nổi, vừa nhìn đã thấy thân thể hỏng rồi, còn là loại rất nghiêm trọng.

Tỉnh Thước mới vừa rồi còn dõng dạc hùng hồn sắc mặt nháy mắt trắng bệch.

Kì thật Hạ Khê đoán không sai, chàng trai ánh mặt trời trong mắt fans chính là tên công tử ăn chơi đàn điếm, thân thể đã sớm có vấn đề rồi.

Hạ Khê ném xuống một quả bom liền dò hỏi lại phó đạo diễn: "Như vậy có được không ạ??"

Còn có chuyện của cô nữa không??

Phó đạo diễn run hai vai, mạnh mẽ chống đỡ cười gượng hai tiếng, phất tay với Hạ Khê, bảo không có việc gì.

Hạ Khê làm sai gì đâu, cô chỉ là đưa ra kiến nghị chuyên nghiệp thôi.

Sau khi biết không còn chuyện của cô ở đây, Hạ Khê tiếp tục làm con kiến nhỏ dọn bàn, người đại diễn của Tỉnh Thước đã bắt đầu khẩn cấp liên hệ đạo diễn, khuyên can mãi, tính toán báo giá các loại mới đem đoạn video này mua đứt tiêu hủy.

- -----------------

Ngày hôm sau, tổ tiết mục <> tổ chức hoạt động. trợ giảng Tỉnh Thước vắng họp.

Tuy rằng Tỉnh Thước đã tốn một số tiền lớn triệt tiêu video, phong tỏa tin tức, nhưng thiên hạ không có bức tường nào không lọt gió.

Tỉnh Thước không chỉ mất hết mặt mũi, còn có nguyên nhân khác, thời điểm dọn bàn ảnh hưởng đến eo, ngày đó thì chưa có cảm giác gì, ngày hôm sau trực tiếp đau đến nỗi không đứng thẳng eo được.

Diêu Tinh Triết biết được ngọn nguồn, gọi điện thoại cho Tinh Thước.

"Anh họ, anh gần nhất có phải nhàn rỗi quá không, anh không có việc gì phản ứng với Hạ Khê làm cái gì, trước kia đều là cô ta tự tới liếm chúng ta."

Tỉnh Thước trước đó bị búng trán, hiện tại đối với hai chữ "quá nhàn" cũng nghe không nổi, luôn cảm thấy giây sau phải dọn bàn, eo lại bắt đầu đau.

Hắn phục hồi lại tinh thần nói với em họ mình: "Phía trước có thể xem như thế, nhưng em cảm thấy hiện tại vẫn như vậy sao??"

Tỉnh Thước còn thu được quả tạ an ủi đến từ Lục Sâm.

Tỉnh Thước: "....."



Lục Sâm sau khi biết được Hạ Khê đánh giá Tỉnh Thước không được, trong văn phòng tổng tài Lục thị vang lên tiếng cười đứt quãng suốt một phút.

Mà Lục Sâm ngay sau đó đã đi phòng tập thể thao tư nhân, thân là người nắm giữ một bộ phận tài sản của đất nước, làm sao có thể không có mấy cái thiết bị hay phòng tập thể hình riêng chứ.

Lục Sâm sau khi tiến vào phòng tập thể thao liền làm màu bắt đầu nâng tạ.

"Cửa sổ sát đất hiện lên ảnh ngược người đàn ông tôn quý đang tập thể hình, nhìn mà coi, đường cong hoàn mỹ của hắn, nhìn đi, dáng người cường tráng của hắn, phàm là người đều không thể không đặt câu hỏi, đây thật sự không phải là bức tượng nghệ thuật gia tỉ mỉ điêu khắc sao??"

Lục Sâm vận động xong, lạnh nhạt dùng khăn lông lau mồ hôi trên người, cảm thấy mỹ mãn rời khỏi phòng tập thể thao tư nhân của hắn.

Mà trợ lý ngồi xổm trong góc mặt vô biểu tình tắt đi máy thu âm tiểu thuyết về vị bá tổng nào đó.

- ----------

Hạ Khê đang bị nhóm chị em thân thiết nhà mình kéo tay, cùng nhau nghe đạo diễn giảng giải về quy tắc thi đấu.

Đúng vậy, nói là hoạt động giúp mọi người thả lỏng, trên thực tế cũng phải thông qua phương thức thi đấu thu hoạch quyền lợi chọn lựa trình tự biểu diễn công diễn hai.

Mỗi một lần công diễn trình tự biểu diễn đều rất quan trọng, người xem càng về sau càng mỏi mệt, càng không dễ có được số phiếu cao, mỗi đội đều muốn lấy được cơ hội biểu diễn phía trước.

Lâm Xu Trân nhỏ giọng bổ sung: "Lần thi đấu này rất quan trọng, chúng ta cần tranh thủ phần thắng."

Tổ tiết mục phát ra hạng mục PK đầu tiên.

Tổ tiết mục lựa chọn sử dụng bộ phận lớn các video ngắn, nội dung là các vị soái ca quay mấy cái hot hot trên mạng, tuyển thủ sau khi xem xong các loại video, trong thời gian quy định phải đọc được thứ tự lên sân khấu biểu diễn của các soái ca.

Có người sau khi nhìn thấy soái ca trên video đã hô to: "Tớ quen biết người này....Mọi người giao cho tớ đi, để tớ chơi đi, tớ lướt mấy loại video này đặc biệt nhiều, không thành vấn đề!!"

So sánh với những tuyển thủ nắm chắc phần thắng ở tổ khác, vài người ở tổ Hạ Khê đều lộ ra biểu cảm chần chừ.

Lâm Xu Trân dò hỏi Hạ Khê bên cạnh: "Hạ Khê, em có quen nhiều người trong này không??"

Lâm Xu Trân sau khi hỏi xong cảm thấy mình đang hỏi một vấn đề rất ngu xuẩn, Hạ Khê cả mặt đều viết hai chữ mơ hồ.

Hạ Khê không quen biết, không nói đến trước đây cô là một người ngoại lai, vừa đến thế giới này đã phải tham gia tiết mục tuyển tú, ở thế giới trước kia, Hạ Khê cũng không quen biết ai.

Làn đạn có người chú ý tới biểu tình của Hạ Khê, vui vẻ.

[Hạ Khê: Các cậu đang làm chú hổ béo là tớ khó xử]

[Xong đời rồi, Khê Khê tử khẳng định không biết, biểu tình vừa lộ ra của cô ấy cùng biểu tình của mẹ tui lúc được tui cho xem video ngắn của các soái ca này y như đúc!! Mẹ tui còn bảo, đám người này không phải đều là đàn ông sao??]

[Mọi người đều biết, Hạ Khê không thích soái ca, soái ca chỉ biết ảnh hưởng tốc độ luyện vũ đạo!!! (đầu chó)]

Hạ Khê nhanh chóng thay đổi biểu tình, ngửa đầu tự tin nói với Lâm Xu Trân: "Đều quen biết."

Cái quỷ gì.

Chỉ là Hạ Khê nhận ra các tổ còn lại đang đánh giá cô, sợ các cô ấy biết mình ở phương diện này không quá quen thuộc, lại chọn cô.

Nhưng mà Hạ Khê cho dù có giả vờ giống đến mấy, vấn thất sách, trong trò chơi kéo búa bao, Chu Diệu thua trong tay một đội khác, đội đó có quyền lựa chọn đối tượng PK: "Tớ chọn Hạ Khê."

Hạ Khê: "....."

[Người nhà ơi, tớ chuẩn bị tốt bắt đầu ha ha ha rồi đây.]

Tổ Hạ Khê giống như cà tím héo úa, ủ rũ, nhưng mọi người vẫn nắm lấy tay cổ vũ Hạ Khê cố lên.

"Đội trưởng thả lỏng, không sao đâu, quan trọng là tham dự thôi.]

Hạ Khê giơ tay ra hiệu OK với họ.

Ở trong thời gian ngắn xem mười mấy đoạn video ngắn phối nhạc giống nhau, sau đó lại đếm thứ tự, hoàn toàn không phải một việc dễ dàng gì.

Ngay cả nữ tuyển thủ tự nói mình quét mấy video ngắn này đặc biệt nhiều, tự tin chiến thắng, sau khi xếp được mấy cái cũng lộ ra thần sắc chần chừ.

Trái lại, Hạ Khê ở cách đó không xa, gần như không hề dừng lại, nhanh chóng đưa ra lựa chọn, là người đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ.

[Đạo lý này tôi hiểu, cô giáo Hạ cơ bản là không nhớ được, đây là vui vẻ tin tưởng vào niềm tin nội tâm 😊.]

Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp cho rằng Hạ Khê bởi vì không nhớ một ai, không quen biết ai nên chọn bừa, ngay cả nhân viên công tác hiện trường cũng nghĩ vậy.

Nhưng mà sau khi thống kê kết quả sau...mọi người đều chấn động rồi.

Nữ tuyển thủ trước đó nói tự tin nhất sai hai người, còn Hạ Khê -----

Trúng hết!!

Người xem phát sóng trực tiếp: Hình tượng thẳng nữ sắt thép sắp sụp đổ?? Hoá ra cô giáo Hạ dạy đồng đội không trầm mê nam sắc, kì thật cô mớ là lsp chính tông, mỗi ngày đều quét video ngắn về soái ca??

Lâm Xu Trân che miệng, thời điểm Hạ Khê chiến thắng một ván vinh quang quay về chỗ các cô, cô đem Hạ Khê kéo ra một bên.

"Em thật sự quen biết tất cả người trong video sao??"

Hạ Khê lắc đầu: "Kì thật là em không quen."

Lâm Xu Trân: "Ớ??" Nếu không quen thì em chơi sao mà trúng hết hay vậy??

Hạ Khê chỉ ra phương thức cô nhớ kỹ bọn họ trong số hơn chục vị soái ca kia: "Ngực nam, kính râm nam, râu nam, tóc mái nam, nam không gội đầu....."

Người xem:???
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.