Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19
Chương sau
Một năm sau tôi tốt nghiệp, cuối cùng tôi cũng được hẹn hò với Tạ Cảnh Chi mà không cần tránh mặt người khác Chúng tôi nắm tay nhau đi dạo phố. Tạ Cảnh Chi đột nhiên cảm thán: “Anh thật hạnh phúc.” Anh nhìn xuống bàn tay mười ngón đan nhau của chúng tôi: “Đây có phải là nắm tay người, bên nhau tới già không?” Tôi nghĩ nghĩ: “Còn chưa già mà, già rồi nói tiếp.” Buổi tối đi ngang qua một tiệm bánh mì, nghe được âm thanh radio bên trong. “Trung thu đến rồi, mua bánh trung thu đi, thưởng thức tháng lãng mạn nhất cùng người quan trọng nhất nào…” Tạ Cảnh Chi dừng bước, ngửa đầu nhìn bầu trời. Ở đó, có một vầng trăng sáng treo cao. Anh nhìn đến ngây người: “Vãn Nguyệt, em biết không?” “Anh luôn cảm thấy mặt trăng vô cùng tinh khiết và xinh đẹp.” “Khắp nơi đều là ánh trăng, nhưng mặt trăng chỉ có một.” Tôi nhìn theo ánh mắt của anh. Còn chưa thấy rõ. Thì bỗng nhiên cảm giác gò má bị người ta hôn một cái. Anh cúi người, thì thầm vào tai tôi: “Vãn Nguyệt, em chính là mặt trăng của anh.” Dưới ánh trăng, mười ngón tay đan chặt, càng dùng thêm sức nắm chặt lẫn nhau. Nắm tay người, bên nhau tới già.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19
Chương sau