Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19
Chương sau
Cuối cùng, Tạ Cảnh Chi bĩu môi bảo tôi bỏ anh ra khỏi danh sách đen. Tôi vừa gỡ chặn anh thì đã nhận được chuyển khoản năm nghìn tệ. Tôi sững người: “Anh làm gì vậy?” Đôi mắt anh sâu hút: “Như vậy có thể thử được anh có bị em chặn không.” “Mấy ngày vừa chia tay, anh đã thử rất nhiều lần.” Tôi nhất thời có chút ngượng ngùng, muốn nói sang chuyện khác: “Vậy bây giờ anh còn thử cái gì nữa…” Không ngờ anh còn nhanh hơn tôi: “Em nói mua cho em 50 quả dâu tây, em sẽ trả lại cho anh.” Anh chỉ chỉ câu tôi tự tay gửi trong nhật ký hội thoại: “Bây giờ có thể rút tiền mặt không?” Tôi xấu hổ, giận dữ che mặt: “Nhưng anh chuyển nhiều quá…” Anh cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng: “Bây giờ anh muốn em trả lại anh gấp 100 lần, hôn 100 cái.” Tôi: “...” Mặc dù bây giờ anh rất... Ừm! Hướng ngoại. Ở trường vẫn không thay đổi thiết lập. Ở bên ngoài anh vẫn là đoá hoa cao lãnh. Không có lý do gì cả. Tôi cảm thấy mặt này của anh… Một mình tôi hưởng thụ là được rồi. Bạn cùng phòng cũng thường hỏi tôi và Tạ Cảnh Chi tiến triển thế nào, tôi đều im lặng không nói. Chỉ là luôn nhận được ảnh chụp rõ ràng của anh vào đêm khuya. Nhìn một hồi là mặt đỏ lè. Tạ Cảnh Chi còn trêu chọc tôi: [Anh biết là em thích mà.] [Em còn lừa anh nói rằng em không thích nữa chứ.] Tôi xấu hổ phẫn nộ không thôi: [Anh có ý gì?] Anh vội vàng giải thích: [Ý của anh là, may là em thích, mà vừa hay anh cũng có.] [Như vậy, ngày nào anh cũng có thể cho em xem, làm cho em thích.] Mặt tôi càng đỏ hơn. Nhìn bức ảnh mới gửi của anh. Tôi hoảng hốt che màn hình, sợ người khác nhìn thấy. Cái quần này của anh… Thật đúng là kéo càng ngày càng thấp… Cho đến học kỳ sau. Như Tạ Cảnh Chi đã nói, bọn tôi cần chọn một môn của anh. Tiết đầu tiên, anh tự giới thiệu mình trên bục giảng. Anh kể sơ qua ba trang kinh nghiệm nghiên cứu khoa học. Nói đến tình trạng hôn nhân, lại cố ý bổ sung: “Hiện tại tôi chưa lập gia đình, nhưng rất hạnh phúc với bạn gái.” Ánh mắt mỉm cười của anh xẹt qua mọi người, xa xa hướng về phía tôi. Tôi rúc vào góc hàng thứ hai đếm ngược, vùi đầu không dám nhìn anh. Bạn cùng phòng lại bắt đầu túm áo tôi: “Nguyệt Nguyệt! Cậu xem kìa! Thầy Tạ cười vui vẻ thật! Trước kia nói thầy Tạ rất nghiêm túc, nhưng hình như anh ấy vô cùng thích lớp của bọn mình!” Tôi cẩn thận nhìn qua. Đối diện với ánh mắt của anh. Nhất thời có loại dự cảm không tốt. Quả nhiên. Vừa đến phần tương tác, anh bắt đầu dịu dàng gọi: “Bạn học Vãn Nguyệt.” Người khác đều cảm thấy anh dịu dàng hơn rất nhiều. Tôi lại cảm thấy anh như muốn lấy mạng tôi. Số lần tôi đứng lên trong lớp này còn nhiều hơn cả học kỳ trước!
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19
Chương sau