Sau khi xin lỗi chị họ, tôi bị Tạ Cảnh Chi xách vào một phòng riêng trong nhà hàng.
Tôi ngồi trên ghế, như con chim cút.
Anh gọi nhân viên phục vụ tới thuận miệng báo ra mấy món ăn tôi thích nhất.
Rồi quay đầu lại:
“Em còn muốn ăn gì nữa không?”
Tôi lắc đầu lia lịa.
Anh đóng menu lại:
“Vừa nãy… Thật ra anh vẫn luôn nhìn thấy em.”
Miệng tôi càng mím chặt hơn.
Vậy sao?
Sao em chỉ thấy anh nói chuyện với chị họ em rất vui thế…
Thấy tôi vẫn không nói lời nào, anh nghiêng đầu ghé sát vào nhìn tôi:
“Thật sự không muốn nói chuyện với anh sao?”
Tôi nhìn khuôn mặt đẹp trai gần trong gang tấc trước mắt, ngượng ngùng cười:
“Cái đó… Anh…anh biết từ bao giờ?”
Hỏi xong, tôi lập tức hối hận.
Nếu sớm hơn hôm nay, vậy lúc trước tôi diễn tới diễn lui, biết rồi chẳng phải rất xấu hổ sao!
“Anh không muốn nói cũng…”
Anh ngắt lời tôi:
“Anh muốn nói.”
“Chỉ cần là với em, cái gì anh cũng muốn nói.”
Anh làm như nhớ lại:
“Lúc anh nhìn thấy những thói quen nhỏ kia của em ở bệnh viện là hơi nghi ngờ rồi.”
“Sau đó anh hỏi ba xin tài khoản WeChat của em…”
Anh không cần nói nữa, tôi đã hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.
Vậy mà anh đã biết từ lúc tôi đến bệnh viện rồi!
Thảo nào mấy ngày sau không hiểu sao anh lại thân thiết với tôi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-nguyet/3742749/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.