Một loại ghê tởm đến mức sởn tóc gáy dấy lên trong lòng ta, ta nhìn chằm chằm lọ thuốc hít tinh xảo trong tay hắn mà chỉ muốn cướp nó đi.
Người chết quan trọng nhất chuyện mồ yên mả đẹp, nếu sau khi chết mà thi thể hoặc tro cốt không được yên nghỉ thì linh hồn chỉ có thể bất lực phiêu bạt ở trên đời.
Đó là tro cốt của ta, sao hắn lại có thể đối xử với ta như vậy chứ? Đã giết ta rồi mà còn chưa để cho ta yên. Nếu không phải ta chết đi sống lại thì có lẽ là đời đời kiếp kiếp sau này đều sẽ bị hắn giam giữ bên người rồi.
Sao Lâm Trọng Đàn có thể nói ra lời ác độc mà nhẹ tựa lông hồng vậy chứ?
Hắn bảo ta đừng hận nhưng ta làm thế nào mà không hận cho được?
Giữa ta và hắn cách trở nhau đến hai mạng người, là mạng ta và của Lương Cát.
Đại để là do ta trầm mặc nhìn chằm chằm lọ thuốc hít kia lâu quá nên Lâm Trọng Đàn nhận thấy có gì đó khác thường, hắn thấp giọng gọi tên của ta, "Tiểu Địch."
Ta nâng mắt lên, chậm rãi lắc đầu, "Ta không làm được."
Lâm Trọng Đàn trời sinh có đôi mắt rất đẹp, trong vắt như dòng nước mát trên khe núi, lông mi vừa dài vừa rậm như cây trên rừng. Lúc này hàng mi dài của hắn khẽ run lên, đồng tử cũng run rẩy theo.
Ta nói nốt câu nói của mình, "Ta chỉ có thể nói trước là ta sẽ cố thử xem, nhưng Lâm Trọng Đàn, nếu ngươi lại cô phụ ta một lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-nguoi-ngai-toi-tam-thu-trong-sinh/777869/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.