Hình như Thái Tử nghe ra tiếng vang là do dưới gầm giường phát ra, ánh mắt nhanh chóng hướng về phía gầm nhìn lại, ta vội vàng bắt lấy cánh tay hắn, "Thái Tử ca ca......"
Hắn quay đầu nhìn ta, ta liền giơ bên cổ tay đang đeo vòng ngọc lên, "Thanh âm Thái Tử ca ca vừa mới nghe thấy có khả năng là do vòng tay của ta đụng vào thành giường thôi, đây là đồ mẫu phi tặng cho ta, đẹp không?"
Ta sợ Thái Tử phát hiện ra Lâm Trọng Đàn nên trong lúc hoảng loạn liền buột miệng nói ra. Trong nháy mắt đó ánh mắt Thái Tử trở nên có chút khó lường, liếc xéo nhìn sang.
Đang lúc ta cho rằng lời nói dối sứt sẹo này sẽ bị phát hiện thì hắn bỗng dưng cười cười xoa cổ tay ta nói, "Đệ đệ trời sinh trắng thật đấy, mang cái gì cũng đẹp."
Hắn vốn là đang sờ vòng ngọc, nhưng rất nhiều lần ngón tay lại cố tình lướt qua da ta. Cảm giác không khoẻ trong lòng ta dâng lên nên ta có ý muốn rút tay ra, chỉ là ta sợ nếu không có đồ vật thu hút sự chú ý của hắn thì hắn lại đòi soát xét dưới gầm giường.
Trong lúc rối rắm ta chỉ có thể nói lảng sang chuyện khác: "Ngươi còn chưa nói khi nào sẽ đưa ta đi gặp phụ hoàng."
Thái Tử vẫn cứ mân mê cổ tay ta, "Không phải cô vừa mới nói sao? Đệ đệ phải lấy lòng cô mới được."
Ngay khi hai chữ lấy lòng vừa thoát ra khỏi miệng hắn là lòng ta liền giật thót một cái, cứ do dự không thôi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-nguoi-ngai-toi-tam-thu-trong-sinh/777866/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.