Ta nói hết toàn bộ lời trong lòng ra, ngay lập tức nhìn mặt Lâm Trọng Đàn không còn chút huyết sắc nào, tựa như một bức tranh thủy mặc không màu. 
Bàn tay định nắm lấy tay ta của hắn dừng ở giữa không trung, lông mi rũ xuống, che giấu đi cảm xúc nơi đáy mắt hắn. Ta và hắn cùng trầm mặc đứng đối diện nhau, không biết qua bao lâu hắn mới chịu mở miệng. 
Trong giọng hắn có tiếng ấm ách ngắt quãng, "Qua một thời gian nữa ta lại đến......" 
Nói được một nửa thì hắn dừng lại. 
Hôm nay hắn mặc một bộ quần áo màu sắc thanh nhẹ thêu vân mây, ánh nắng ấm áp của ngày trưa mùa thu chiếu trên người hắn. Ta nhìn một lát liền có chút hoảng hốt khi không còn nhớ nổi dáng vẻ ngày xưa của hắn nữa. 
Cẩn thận suy nghĩ một chút thì ta và Lâm Trọng Đàn cũng đã quen biết được 6 năm rồi. Ngày trước ta còn kêu hắn Nhị ca ca, sau lại gọi hắn là Đàn Sinh. 
Trước đây ta không biết nhìn người, nhưng về sau ta sẽ không như thế nữa. 
Ta đứng lên, cầm chồng bản thảo dày hắn vừa viết nện lên mặt hắn, hắn ăn đau nhắm chặt mắt lại, bản thảo rơi lả tả như lá rụng mùa thu, tạo nên một mảnh hỗn độn trên mặt đất. 
"Không muốn nói thì đừng nói gì cả, nếu ngươi vẫn chọn thi khoa cử thì mau nhặt hết mấy thứ dơ bẩn này của ngươi lên rồi rời khỏi đây đi." Ta nói với Lâm Trọng Đàn. 
Góc đuôi lông mày của Lâm Trọng Đàn bị giấy Tuyên Thành ném trầy một vết, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-nguoi-ngai-toi-tam-thu-trong-sinh/777861/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.