Bên ngoài mưa to gió lớn, trong nội điện lại chỉ có tiếng ta nhẹ nhàng khóc nức nở, sau một hồi Lâm Trọng Đàn mới mở miệng phát ra thanh âm thật thấp, hắn như là khó có thể mở miệng, tiếng nói có chút khẩn trương, "Ta không thể rời khỏi nơi này." 
Ta ngây ra, chậm rãi duỗi tay đẩy hắn, sau đó tự mình dùng mu bàn tay chà lau nước mắt trên mặt, thấp giọng nói: "Những lời vừa rồi ngươi hãy coi như chưa từng nghe thấy đi, về sau cũng đừng đến tìm ta nữa." 
"Tiểu Địch." 
Lâm Trọng Đàn mới vừa nói hai chữ ta liền cắn răng nhìn về phía hắn, "Ai là Tiểu Địch? Lâm Trọng Đàn, ngươi đừng có suốt ngày gọi sai tên ta nữa. Ngươi đi đi, nếu ngươi không đi thì để ta đi." 
Lông mày Lâm Trọng Đàn nhíu chặt rồi lại chậm rãi buông ra, hai tròng mắt ẩn dưới hàng mi dài hình như có nét giãy giụa và thống khổ. Ta không thèm nhìn hắn nữa, một lần nữa nằm trở về đưa lưng về phía hắn. 
Cùng nhau diễn xiếc lá mặt lá trái, ai cũng đều càng diễn càng thật, Lâm Trọng Đàn tốt nhất nên diễn thật một chút. Ta không tin hắn và Thái Tử có thể tín nhiệm lẫn nhau đến mức nguyện ý giao hết việc sau lưng cho đối phương. 
"Ta có một số việc cần thiết phải làm, ta cam đoan với ngươi, chờ khi ta làm xong sẽ không ai có thể khi dễ ngươi được nữa." 
Ta không quan tâm tới lời của Lâm Trọng Đàn, có người canh giữ ở chỗ tối nên ta cũng không sợ hắn có thể giết 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-nguoi-ngai-toi-tam-thu-trong-sinh/777854/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.