Ta thành công được Thái Tử cõng trên lưng, nhưng hắn hiển nhiên không tình nguyện tí nào, cố ý thẳng lưng nhất có thể. Ta rũ mắt, đem cằm đè lên bả vai hắn, phát ra thanh âm chỉ có ta và hắn nghe thấy nói: "Cẩu cẩu ngoan."
Thân thể hắn cứng đờ, hô hấp cũng nặng nề hơn, hiển nhiên hắn tức lắm rồi, nhưng vì ngại Hoàng Thượng còn ở đây nên hắn không dám ném ta xuống, chỉ có thể nhanh bước chân một chút đi vòng quanh điện để mau chóng hoàn thành cái chuyện mất mặt này.
Thì ra đây là cảm giác ỷ thế mà ăn hiếp người khác sao?
Chỉ cần có quyền có thế liền có thể bắt người ta làm chuyện mình không muốn, thậm chí việc bôi nhọ lòng tự tôn cũng có thể làm.
Nhân lúc ta ghé vào trên lưng Thái Tử, mùi Long Tiên Hương trên người hắn ta ngửi được rõ ràng hơn. Mùi này làm trong đầu ta hiện lên một chút chuyện ngày xưa.
Ta quỳ trên mặt đất, Thái Tử từ trên cao nhìn xuống, gọi người tới đem nhốt ta vào trong rương, hắn nhéo cằm ta rồi khinh miệt mà nói: "Đồ tiểu kỹ nữ đi bán thân."
"Đệ đệ." Thái Tử đột nhiên quay mặt lại, thấp giọng nói, "Ngươi run rẩy cái gì vậy?"
Ta nhìn chằm chằm sườn mặt hắn, tay bất giác siết chặt quần áo chỗ bả vai hắn.
Khóe môi Thái Tử hơi cong lên, dường như không còn cảm thấy khuất nhục nữa, giọng nói lộ ra hứng thú, "Ngươi sợ hãi."
Ta cắn răng rồi lại buông ra, "Cẩu cẩu đi nhanh lên."
Thái Tử thấp giọng hừ cười một tiếng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-nguoi-ngai-toi-tam-thu-trong-sinh/777844/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.