Kinh thành cuối thu trời đã trở lạnh, ta chưa kịp mang dù đã đến đây luôn, tuy rằng mưa không tính là to lắm, nhưng quần áo, tóc tai ta cũng đều đã thấm ướt.
Lâm Trọng Đàn đang ở trong phòng ngồi trước bàn, hắn dường như không để ý thấy ta tiến vào, ta đến gần hắn, bóng ta nương theo ánh đèn đổ lên sườn mặt hắn.
Ánh nến trong phòng làm cho khuôn mặt Lâm Trọng Đàn như nhiễm một tầng ánh sáng vàng ấm áp, ánh sáng kết hợp với vẻ mặt hắn khiến cho người khác dễ tưởng rằng Lâm Trọng Đàn là người thân thiện dễ gần. Đặc biệt là lúc hắn nhìn ta còn lộ ra nụ cười ôn hòa, cứ như thể từ trước đến nay giữa ta với hắn chẳng có khúc mắc gì, và rằng lần trước việc hắn nhìn thấy ta bị khinh nhục mà làm như không có gì là không hề tồn tại.
"Sao muộn rồi mà còn đến đây? Quần áo ướt cả rồi, ngươi đi thay quần áo trước đi." Lâm Trọng Đàn ngữ khí dịu dàng, dường như lại trở thành một vị ca ca tốt của ta.
Hắn chuẩn bị kêu Bạch Li, khi hắn vừa kịp nói ra chữ "Bạch", ta liền duỗi tay ra bịt kín miệng hắn. Lòng bàn tay của ta lạnh băng, cùng sự ấm áp trên môi Lâm Trọng Đàn hoàn toàn tương phản.
Lâm Trọng Đàn tựa hồ bị động tác này của ta làm cho kinh ngạc, ánh mắt trong một khắc có sự biến hóa nhẹ, nhưng ta cũng không cho hắn thời gian tự hỏi quá nhiều, giây tiếp theo, ta liền chủ động ngồi lên trên đùi hắn.
Đối với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-nguoi-ngai-toi-tam-thu-trong-sinh/777831/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.