Từ lần gặp Đông Tuyên vương trước ta đã rất có ấn tượng với ông ấy, nhìn qua trông không giống một lão gia gần sáu mươi chút nào. Lần gặp lại này nhìn Đông Tuyên vương vẫn tràn trề sức trẻ như cũ, tóc còn đen và giọng thì vẫn hào sảng như thế.
Người hầu hạ ở chính sảnh đã được cho lui xuống hết, chỉ còn lại ta, Tống Nam, Đông Tuyên vương và trưởng tử Khương Chiêu.
Đông Tuyên vương ngồi ở ghế chính giữa chủ tọa, dường như ông ấy đã đoán được vì sao ta lại đến đây, sắc mặt ông ấy ngưng trọng nói: "Triều đình ra công văn nói ngươi bị bắt cóc, xem ra còn có ẩn tình khác, nói ta nghe trong kinh đã xảy ra chuyện gì?"
"Thúc tổ phụ đúng là liệu sự như thần, trong kinh thật là có chuyện, phụ hoàng ta giờ đã ốm đau triền miên trên giường bệnh không dậy nổi, mọi việc lớn nhỏ trong triều đều do Thái Tử khống chế, nhưng phụ hoàng cũng không định truyền ngôi qua loa, cho nên muốn ta tới tìm thúc tổ phụ để cứu vạn dân thiên hạ ra khỏi biển lửa hỗn loạn này."
Ta cầm lấy hộp gỗ từ tay Tống Nam, từ từ mở ra, để lộ ra khối ngọc tỷ mà bọn ta đã phải hy sinh cơ số mạng người mới có thể mang đến đây.
Đông Tuyên vương và Khương Chiêu nhìn thấy ngọc tỷ liền biến sắc. Khương Chiêu cất giọng với vẻ không thể tin được, "Đây là ngọc tỷ!"
Đông Tuyên vương đến gần hộp hơn, thật cẩn thận lấy ngọc tỷ từ trong hộp ra. Ta đồng thời nói: "Phụ hoàng biết thân thể của chính mình không tốt, những người thân cận bên cạnh để chăm sóc cho ông ấy đều đã bị đổi thành người của Thái Tử. Bởi vậy ông ấy đã sớm giấu ngọc tỷ đi rồi bí mật nói chỗ giấu cho ta, muốn ta tới tìm thúc tổ phụ."
"Sao lại có vết nứt ở đây?" Đông Tuyên vương phát hiện trên ngọc tỷ có vết nứt, chính là do lúc nó chắn tên cho ta nên mới bị như vậy. Ta ngay lập tức một năm một mười kể hết chuyện ta đã trải qua, ông ấy liền hỏi ta, "Vậy ngươi có bị thương không?"
Ta nhớ tới vết thương kì quái trên vai trái kia, sau một lúc lâu, lắc đầu, "Vết thương nhỏ thôi ạ."
Đông Tuyên vương đặt lại ngọc tỷ vào trong hộp, thở dài nói: "Ba năm trước ta là người chủ trì lễ cập quan cho ngươi, khi đó ta đã thắp nến tâm sự với phụ hoàng ngươi suốt đêm. Hắn vốn là một vị quân vương tài giỏi, trấn ngoại an nội chưa bao giờ mắc sai lầm. Năm nay đại tai, trong kinh lại chậm chạp chưa hạ quyết đoán là lòng ta đã nhận ra có gì đó không ổn. Nội không an, ngoại tất loạn!" Lúc nói sáu chữ cuối, ông ấy nhìn thẳng vào mắt ta.
"Phụ vương, việc này thật sự nghiêm trọng, ta cho rằng......"
Khương Chiêu chưa nói xong, Đông Tuyên vương liền trừng mắt nói hắn, "Ta sống nhờ lộc của quân vương, thì cũng phải vì quân mà phân ưu." Ông ấy lại nhìn về phía ta, nhẹ nhàng vỗ vai ta nói "Phùng Thư, ngươi đã liều chết đến cậy nhờ, vậy thì bộ xương già này sẽ cố gắng vì nước tận lực một lần nữa."
Ta nghe ông ấy nói vậy, lập tức quỳ xuống hành đại lễ, "Phùng Thư đa tạ thúc tổ phụ, thay mặt vạn dân thiên hạ đa tạ thúc tổ phụ."
Tuy vui mừng nhưng ta cũng hiểu bây giờ chưa phải lúc sự đã thành. Con đường phía trước càng cần cẩn trọng hơn nữa, không thể để xảy ra vấn đề.
===
Sau khi Khương Sở Kỳ biết ta là cháu hắn thì nhất thời á khẩu không biết nói gì, hắn đi quanh ta một vòng rồi lại dừng lại trước mặt ta. "Ngươi là cháu trai của ta sao?" Hắn hỏi ta.
Ta gật đầu.
Hắn lại chỉ tay vào chính mình, "Vậy ta là tiểu đường thúc của ngươi?"
Ta gật đầu lần nữa.
Khương Sở Kỳ lập tức lộ vẻ suy sụp, nhưng không mấy giây sau lại cong mắt cười nói, "Nếu chúng ta đã là chú cháu, vậy là thân càng thêm thân rồi. Ở ngoại ô có một ngọn núi không tên thuộc sở hữu của nhà chúng ta, nơi đó có một suối nước nóng. Cháu trai xinh đẹp cùng đến đó với ta đi tắm suối nhé?"
Giờ ta đâu có tâm trí nhàn nhã đi tắm suối nước nóng, nhưng Đông Tuyên vương biết Khương Sở Kỳ muốn đưa ta đến đó thì cũng nói mấy câu, "Đó là dược tuyền có hiệu quả trị thương rất tốt, ngươi có thể đưa thủ hạ theo đến đó mà ngâm mình cho khỏe."
Sau vụ cháy ở Vương phủ, Đông Tuyên vương bắt đầu hoài nghi trong phủ có người của triều đình trà trộn nên cũng muốn che giấu hành tung của ta, đưa ta đi trốn hai ngày, yêu ma quỷ quái trong phủ nếu biết ta không ở đây tất sẽ cho người đi do thám để tìm, như vậy sẽ dễ cho việc điều tra vụ cháy hơn.
Đông Tuyên vương còn nói với ta về kế hoạch kế tiếp, có ngọc tỷ trong tay là chúng ta đã có danh để xuất binh, nhưng có danh chưa đủ, phải có cả binh. Ông ấy đã lên một loạt thư gửi cho các phiên vương, lên tiếng nhờ bọn họ liên hợp xuất binh đi cứu giá ở kinh thành.
Lúc này chính là khoảng nghỉ trước khi trận chiến lớn bắt đầu, tạm thời ta có mấy ngày coi như thảnh thơi không làm gì, nghĩ đến những vết thương trên người đám Tống Nam, liền quyết định dẫn bọn hắn cùng đến ngọn núi kia tắm suối nước nóng. Đi đi về về cũng không hẳn quá tốn công, ngủ lại trên núi một đêm là được.
Nhưng Khương Sở Kỳ không thể đi cùng chúng ta được, có hắn gióng trống khua chiêng, hành tung tất sẽ lộ không thể nghi ngờ, ai ở Hán Trung mà không biết hắn chứ.
Đông Tuyên vương phái ngàn binh ngầm đi theo hộ tống ta thành một tiểu đoàn. Bọn ta xuất phát từ nửa đêm, tới gần giữa trưa là đến nơi.
Dùng cơm xong ta lại ngủ một giấc. Giấc trưa này ta ngủ đặc biệt sâu và thoải mái, hẳn là do không có tiếng đàn làm phiền. Chiều ngủ dậy, đám Nữu Hỉ có rủ ta đi tắm suối nước nóng, Thải Ông dù không tắm cũng cùng đi.
Nhưng ta vì sợ nước nên từ chối, thành ra còn một mình ở lại biệt viện trong núi. Dù sao bên ngoài có đến cả nghìn người gác, cũng không cần quá lo sợ có kẻ cắp xâm nhập.
Tuy nói là tới đây tắm suối nước nóng thư giãn một thời gian, nhưng ta vẫn nhớ tới đại sự chưa thành. Đông Tuyên vương đã tặng cho ta bản đồ binh doanh Bội triều, tuy không có nhân số cụ thể từng nơi nhưng cũng áng chừng được dựa theo số liệu năm ngoái. Ngoài ra binh doanh là của phiên vương nào, tướng dưới trướng là ai đều được đánh dấu kĩ trên bản đồ.
Ta ngắm cái binh đồ đó cả buổi, xem đến mức căng hết cả não váng hết cả đầu. Tiểu đồng hầu hạ bên cạnh thấy ta đỡ trán nhíu mày thì chủ động nói trong biệt viện có mấy sư phó chuyên xoa bóp, các chủ tử sau khi tắm suối nước nóng thường sẽ gọi một người lên hầu hạ, hiện trong biệt viện đang có hai sư phó nhàn rỗi nên hỏi ta có muốn gọi một người không.
"Vậy ngươi gọi giúp ta đi"
Tiểu đồng nhanh nhẹn đáp ứng, đi ra ngoài được hai bước lại quay lại báo, "Công tử có yêu cầu gì không ạ?"
"Cứ chọn bừa đi." Ta cất binh đồ trong tay đi, xoa xoa mi tâm giữa trán, chắc là nên nghỉ ngơi chút thôi chứ mắt ta cũng hơi đau rồi.
Tiểu đồng đi rất nhanh đã quay lại, nói là đã mời được một sư phó, người nọ đang đi rửa tay thay quần áo để chuẩn bị lát quay lại xoa bóp cho ta.
Ta gật gật đầu, cởi áo ngoài rồi ghé vào trên giường nằm chờ. Có lẽ là do ta quá mệt mỏi nên mới được lát đã thiếp đi. Trong cơn mông lung, ta cảm giác được hình như người sư phó kia đã đến, ta còn nghe thấy tiểu đồng nói chuyện với hắn
Vị sư phó này đại khái là người ít nói, ta nghe một lát nhưng cũng không thấy tiếng hắn đáp lời. Được một cái là kỹ thuật của hắn thì rất lợi hại, động tác vừa đủ không nhẹ không nặng, ấn ta rất thoải mái, lại còn cực kì cẩn thận nắn đến từng ngón tay.
Chỉ có một vấn đề là ta rất sợ nhột, lúc hắn ấn đến eo ta nhịn không được uốn người tránh né. Dường như hắn cũng nhận ra chỗ đó của ta hơi nhạy cảm nên chuyển qua nắn bóp chân cho ta, hắn bắt đầu từ mắt cá chân, sau đó tiến dần lên trên.
Tay hắn tiếp xúc trực tiếp với làn da, từng đầu ngón tay của hắn ấn xuống, ta cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ từ lòng bàn tay hắn truyền lên người ta. Bất chợt ta có cảm giác không đúng lắm, ngay lập tức ta mở mắt ra, quay đầu nhìn lại và ta chạm phải một khuôn mặt đáng lẽ ta nên không bao giờ nhìn thấy nữa.
Sao lại là...... là Lâm Trọng Đàn?
Ta gần như muốn ngồi dậy ngay lập tức, nhưng Lâm Trọng Đàn đã nhanh tay hơn ấn ta xuống, tựa như không có chuyện gì mà nói: "Còn chưa xoa bóp xong, ngươi ngồi dậy làm gì?"
"Ta không cần ngươi xoa bóp cho ta, tại sao ngươi lại ở đây?" Ta nhíu mày nhìn hắn, mà hắn thấy vẻ mặt ta thì đột nhiên hừ một tiếng.
"Vì sao ta không thể ở đây?" Hắn hỏi lại ta.
Ta cảm thấy hắn thật sự có bệnh, "Đây là Hán Trung, là đất phong của Đông Tuyên vương, ngươi giờ đã là Vu mệnh Bắc Quốc, sao ngươi ở đây?"
Không, ta nói nhiều như vậy với hắn làm gì, ta và hắn đã thanh toán xong rồi, nếu đã như thế cần gì phải quan tâm tới hắn nữa. Không gọi người của Đông Tuyên vương vào đuổi hắn ra đã coi như ta còn nể chút tình cảm giữa ta và hắn rồi.
Ta tránh né khỏi tay Lâm Trọng Đàn, định ngồi dậy tiếp đi xuống khỏi sập, nhưng chân còn chưa chạm đất đã bị hắn ôm lấy. Lâm Trọng Đàn khảm ta trong lồng ngực hắn, giọng gần như là ép hỏi, "Vì sao lại không cần ta ở đây hỗ trợ ngươi?"
"Cảm ơn ý tốt của ngươi, nhưng không cần, giờ ta đã an toàn đến được Hán Trung rồi không phải sao." Duyên nợ rối mù giữa ta và Lâm Trọng Đàn đã phải vất vả lắm mới gỡ xong, ta không muốn phải nợ ân tình từ hắn thêm nữa.
Nếu muốn thanh toán xong thì phải cắt đứt thật sạch sẽ.
"An toàn ư?" Lâm Trọng Đàn lặp lại lời của ta, sau đó đột nhiên kéo phần áo trên bả vai trái ta xuống, "Đây là an toàn mà ngươi nói đây sao?"
Ta giơ tay định che đi vết sẹo trên vai trái, đã qua hơn nửa tháng nên miệng vết thương cũng sớm đóng vảy, chuyển thành một vết sẹo rất xấu khiến chính ta còn không muốn nhìn thấy nó.
Nhưng Lâm Trọng Đàn lại kéo tay ta ra, ánh mắt tối tăm của hắn dừng trên vết sẹo rất lâu. Một lát sau, hành động của hắn càng thêm quá mức, vậy mà hắn lại dám trói ta lại ...vào thành giường, hơn nữa còn lột quần áo ta đến khi ta không còn mảnh vải che thân.
Ta vốn không muốn phải tức giận với Lâm Trọng Đàn, nhưng hắn vượt quá giới hạn của ta rồi, rõ ràng đã nói là không còn nợ nần gì nhau nữa mà giờ hắn lại làm thế, cho dù chỉ để bôi thuốc thì nó vẫn quá sức chịu đựng của ta.
Hơn nữa bôi thuốc thôi thì cần gì phải cởi hết quần áo, hắn là gì mà đòi bôi thuốc cho ta?
Lâm Trọng Đàn không hề nghe ta nói, dường như bất kể chỗ nào trên cơ thể ta có chút thương tổn, hắn đều sẽ lướt qua để bôi thuốc lên......
Tuy nhiên đây cũng không phải điều khiến ta tức giận nhất, ta hận chính bản thân mình lại có phản ứng với từng cái chạm của hắn. Ta phát hiện mỗi khi tay hắn chạm lên làn da ta, ta đều nhịn không được mà run rẩy, những lúc tay hắn rời đi, ta chợt có ý nghĩ muốn tay hắn quay về..
Dường như Lâm Trọng Đàn cũng phát hiện ra phản ứng của ta, ánh mắt hắn nhìn ta càng ngày càng kỳ quái hơn.
Lâm Trọng Đàn hôn từng tấc da trên cơ thể ta, trong lòng ta bi phẫn, nhưng cơ thể lại trái ý mềm nhũn giữa những cái chạm cái hôn.
Gian phòng này là do quản sự ở biệt viện cất công tự mình chọn cho ta, tuy bài trí không quá cầu kỳ, nhưng lại có nét độc đáo riêng. Ví dụ như quả cầu huân hương trên đầu giường là dùng cành của cây hoa mộc phù dung làm nên. Nương theo chuyển động của ván giường, quả cầu lay bị chuyển khiến những cánh hoa phù dung bên trong lảo đảo lắc lư rồi rơi ra, khẽ rớt trên má ta.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]