Ánh mắt của Thiệu Bố làm ta tỉnh táo lại, đồng thời ta cũng cảm thấy rất xấu hổ, sao ta có thể mơ một giấc mơ kì cục như vậy giữa hoàn cảnh này chứ. 
Từ trước đến nay ta chưa bao giờ mơ như thế. 
Ta không khỏi tự niệm kinh Phật trong lòng, cũng may trên người ta không có gì khác thường, bằng không chắc ta phát điên quá. 
Sau khi rửa mặt chải đầu, ta bị Thiệu Bố bắt lên đường tiếp, hắn đội thêm cho ta một cái mũ có rèm. Ánh trăng mông lung, bên tai toàn là tiếng côn trùng và tiếng ếch kêu vang, lần này Thiệu Bố không đi một mạch tới bình mình nữa mà là dừng lại trước một hộ nông gia còn sáng đèn lúc nửa đêm, hắn quyết định dừng ngựa đến gõ cửa. 
Trước khi gõ hắn còn cột cả ta cả ngựa lên một gốc cây cách đó không xa. Cũng không biết hắn nói chuyện với nông hộ kiểu gì dù không nói được tiếng Trung Nguyên, vốn ban đầu ta còn nghe thấy tiếng chửi của nông hộ vì nửa đêm còn bị đánh thức, vậy mà nói chuyện một hồi họ lại tươi cười mời Thiệu Bố vào nhà. 
Thiệu Bố đi vòng vèo trở về, dắt cả ta cả ngựa tiến vào sân nhà nông gia. Thê tử của người nông phu cũng vội vàng từ trên giường đứng dậy, đi đến phòng bếp nấu mì cho ta và Thiệu Bố ăn. Ta trộm đánh giá căn nhà này một phen sau đó đi ra ngoài, vừa mới đi được hai bước đã bị Thiệu Bố bắt lấy cánh tay. 
Ta nhất thời liền 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-nguoi-ngai-toi-tam-thu-trong-sinh/1887098/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.