Trong những con ngõ của khu ổ chuột ở Nam Thành, gió mùa đông buốt giá rít qua những bức tường dài hẹp.
Lộc Dư An di chuyển bàn tay tê liệt của mình và viết chữ ký cuối cùng lên bức tranh.
Bức tranh này đã bị hoãn lại từ lâu, trong bức tranh tỉ mỉ cân đối, một người phụ nữ mặc sườn xám màu trắng đang ôm hai đứa trẻ trên tay, vài nét vẽ, người phụ nữ cúi đầu nhắm mắt lại, vẻ dịu dàng trên trang giấy thật sinh động, đứa trẻ thơ trong vòng tay chị thật hồn nhiên, đáng yêu.
Kể từ khi được chẩn đoán mắc bệnh ung thư dạ dày giai đoạn cuối, cậu đã xin lỗi và hủy tất cả bức vẽ đã nhận.
Bác sĩ nói với cậu rất rõ ràng rằng nó đã lan rộng và điều trị không có ý nghĩa.
Chỉ có một bức tranh này, cậu không ngừng vẽ và vẽ, cuối cùng cậu nghiến răng vẽ xong bức tranh.
Bức tranh này thì khác, nó là di cảo mà mẹ cậu đã vẽ một nửa.
Nó sẽ sớm trở thành tác phẩm duy nhất và cuối cùng mà cậu hợp tác với mẹ mình.
Trên thực tế, cậu không hoàn thành tốt, cậu không thực sự học vẽ, cậu chỉ học ngắt quãng với người hàng xóm lập dị của mình khi còn nhỏ, sau đó, tay phải của cậu bị thương, sau này có cắn răng phục hồi, cũng không hoàn toàn khôi phục, vẽ tranh vốn dĩ với cậu liền không phải việc dễ dàng, chưa kể sau khi được chẩn đoán mắc bệnh ung thư dạ dày, tình trạng của cậu ngày càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-nguoi-ngai-han-khong-lam/2806509/chuong-1-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.