Cậu mừng vì đời trước không rành cách đối nhân xử thế, giờ phút này cậu không bị tổn thương mà chỉ biết cảm kích.
Nhưng lần này Lộc Dư An sẽ không cảm kích nữa, cậu cũng không thèm phí lời giải thích, cậu nằm trên ghế, lười biếng tựa cằm vào lưng ghế gỗ thông: "Lộc Dữ Ninh lại mất bình xịt thuốc của nó rồi sao?"
Lộc Dư An vẫn không thể hiểu tại sao bình xịt lại quan trọng như vậy và Lộc Dữ Ninh luôn quên nó, trong ấn tượng của Lộc Dư An, loại chuyện này đã xảy ra không dưới ba bốn lần. Mọi người trong gia đình Lộc đều có thói quen mang theo bình xịt bên mình. Nhưng cậu không muốn, cậu không muốn làm bảo mẫu có gì sai trái.
Lộc Chính Thanh sửng sốt một chút, không ngờ Dư An không nói về mình mà lại đi tìm lý do của Ninh Ninh. Ông đã xem qua theo dõi, Ninh Ninh đã vỗ cửa Dư An một lúc lâu khi cầu cứu, thậm chí còn đập vỡ chiếc bình hoa ở cửa, có động tĩnh lớn như vậy nhưng Dư An vẫn chưa hề mở cửa.
Làm sao có thể không nghe được?
Trước đây, chuyện giữa Ninh Ninh và Dư An xảy ra, ông luôn cho rằng đó là tranh giành của trẻ con, nhưng không ngờ Dư An lại làm ra chuyện như vậy.
Có lẽ ông biết tại sao, bởi vì cách đây không lâu Lộc Dư An đã đánh nhau với giáo viên thực tập, Ninh Ninh tình cờ đi ngang qua, sau đó, Ninh Ninh đã chọn nói ra sự thật khi nhìn thấy sự thật, là Dư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-nguoi-ngai-han-khong-lam/2806502/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.