Lộc Dư An thức dậy khi ánh bình minh đã chạng vạng.
Trong giấc mơ đêm qua, cậu loáng thoáng mơ thấy một ít việc khi còn nhỏ.
Cậu có lúc cảm thấy kiếp trước mình quá cố chấp, nhưng cậu biết nếu từ đầu đến cuối chưa từng sở hữu nó thì cậu nhất định sẽ dứt khoát buông bỏ.
Nhưng vấn đề là cậu thực sự biết mình có gì, đó là những ngôi sao duy nhất trên bầu trời yếu ớt nhưng chỉ nằm trong những năm tháng đen tối của quá khứ nên chúng trở thành nỗi ám ảnh của cậu.
Nhưng bây giờ, cậu phải buông bỏ nỗi ám ảnh của mình, tiếp tục tiến về phía trước.
Lộc Dư An đi xuống lầu, tìm thấy một hộp quà màu xanh sapphire ở giữa bàn trà trong phòng khách, bên dưới có một tờ giấy nhắn, trên tờ giấy là nét chữ của Lộc Vọng Bắc, sắc bén và mạnh mẽ.
Đây là món quà mà Lộc Vong Bắc mang đến cho cậu. Lộc Dữ Ninh khi còn nhỏ rất gắn bó với Lộc Vong Bắc, mỗi lần Lộc Vong Bắc rời khỏi nhà đều rưng rưng nước mắt nói rằng sẽ ngoan ngoãn ở nhà chờ anh trai về. Vọng Bắc mỗi lần ra ngoài đều mang quà về cho Lộc Dữ Ninh ngoan ngoãn.
Sau khi trở về, để chứng tỏ mình đối xử bình đẳng, anh ấy cũng sẽ mang quà đến cho Lộc Dư An.
Cậu không cần mở cũng biết bên trong có một cây bút.
Mỗi lần một cây bút khác nhau.
Cậu đã từng rất vui khi nhận được những chiếc bút này mà căn bản cậu sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-nguoi-ngai-han-khong-lam/2806486/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.