Lộc Vọng Bắc rất chắc chắn rằng mình đã nhìn thấy con dấu này trên một bức tranh nào đó, thậm chí còn nhớ rằng bức tranh này là một bức tranh tỉ mỉ về hoa và chim mà hắn đã nhìn thấy ở Lộc trạch.
Đáng tiếc thời gian trôi qua đã lâu, hắn không còn nhớ được là ở đâu nữa.
Nhưng chỉ cần bức tranh còn ở trong Lộc gia thì sớm muộn gì hắn cũng tìm được.
Chỉ trong chốc lát, trong đầu Lộc Vong Bắc có hàng ngàn ý nghĩ, hắn là thương nhân, thậm chí còn nghĩ đến việc lợi dụng chuyện này như thế nào để tìm kiếm lợi ích lớn nhất cho Lộc Dữ Ninh.
Hắn đã quen giúp Lộc Dữ Ninh vạch ra mọi con đường, hắn không cảm thấy gánh nặng, đây là điều mà một người anh nên làm. ( a này t chê)
*
Tinh--
Trong điện thoại có tin nhắn mới, Lộc Dư An đang làm bài tập, đặt bút xuống, nhấc điện thoại lên, khi nhìn thấy tin nhắn là của anh trai hàng xóm, tim cậu như ngừng đập, nhìn thấy nội dung tin nhắn, Lộc Dư An thở phào nhẹ nhõm, người cậu uể oải tựa lưng vào ghế.
"Tranh của ông cậu vẫn còn ở Chiếu Đức Trai."
May mắn, nó vẫn còn.
Lộc Dư An cúi đầu, hoài niệm rút sợi dây đỏ quanh cổ ra, trên sợi dây đỏ treo một viên *dương chi ngọc, viên ngọc không lớn hơn ngón tay cái, có một con rồng nhỏ, khắc bên dưới là con dấu.
*(còn gọi là Bạch ngọc hay Dương Chi ngọc, là thượng phẩm trong các loại nhuyễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-nguoi-ngai-han-khong-lam/2806482/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.