Mạc Nhân Tuyết ẩn trong bóng tối cũng không vội trả lời câu hỏi của Lộc Dư An mà nói đầy ẩn ý: "Chuyện giữa ông ngoại và chú đã qua rồi."
Dù năm đó có xảy ra chuyện gì cũng không ảnh hưởng đến vị trí của Lộc Dư An trong sư môn, Lộc Dư An đâu cần phải hỏi lại đâu.
Biết được điều này sẽ đặt cậu ấy vào một tình huống xấu hổ. Lộc Dư An bây giờ không còn đường lui.
Nhưng Lộc Dư An kiên quyết nhìn chằm chằm Mạc Nhân Tuyết, nói: "Tôi muốn biết."
Cậu biết rời khỏi Lộc gia không phải là một lựa chọn sáng suốt, cậu vẫn chưa trưởng thành, không thể kế thừa số tiền mà mẹ để lại cho cậu ngay lập tức, cậu sẽ gặp rất nhiều phiền toái về chi phí sinh hoạt của mình, nhưng Lộc Dư An không hề sợ hãi, cậu chưa bao giờ là người không thể sống sót nếu không có Lộc gia. Cậu không thể rời bỏ Lộc gia, cậu chỉ bị trói buộc trong cái gọi là gia đình mà thôi.
Lộc Dư An biết rằng đến Mạc gia là lựa chọn tốt nhất của cậu lúc này.
Vì Nhan Lão, Mạc Nhân Tuyết sẽ không đối xử tệ với cậu, mà bằng vào sự coi trọng với sự quan tâm dành cho cậu, tương lai cậu có thể đạt được rất nhiều thứ mà hiện tại mình cũng không nghĩ tới.
Ở kiếp trước, Lộc Dữ Ninh có được mọi thứ mình muốn chỉ bằng cách trở thành đệ tử của chú Dương.
Chính là, cậu không quan tâm đến bất kỳ điều gì.
Mạc Nhân Tuyết quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-nguoi-ngai-han-khong-lam/2806469/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.