Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vạn Người Mê Số 1 Hắc Đạo
Tác giả: Xa Ly Tử
Thể loại: Hiện đại, Độc chiếm dục thâm tình niên hạ công X Âm thầm chịu đựng mỹ nhân thụ, giam cầm, cưỡng ép yêu, cường thủ hào đoạt, hắc đạo, hào môn thế gia, máu chó, H văn
Biên tập: ♪ ** ♪
Chương 09.
Tạ Lâm đứng ở cửa khách sạn nhìn họ lên xe rồi quay người về phòng. Hắn đi vào cửa, Dung Hạc đang nằm giữa chiếc sofa lớn trong phòng khách, cửa sân thượng hơi hé ra, gió biển ẩm mặn lùa vào qua khe cửa làm rèm cửa sổ bay phất phơ. Dung Hạc mặc đồ ngủ tựa vào sofa, một chân cong lại một chân duỗi thẳng, nghe tiếng động anh ngoái đầu cười khẽ: "Họ ra sân bay rồi à?"
Có lẽ vì đã hết bệnh nên mặt mày Dung Hạc không còn vẻ ốm yếu xanh xao như hôm qua, mặc dù vẫn còn hơi nhợt nhạt nhưng làn da trở về với vẻ hồng hào tự nhiên. Hai ngày qua không khác nào một cơn ác mộng. Tạ Lâm ăn không thể nuốt nổi mà ngủ không thể ngon giấc, trong giấc mộng toàn là vẻ mặt hốc hác tái nhợt của Dung Hạc. Hắn thật sự bị Dung Hạc dọa, sợ anh sẽ lại ngả bệnh lần nữa. Chỉ trong hai ngày mà lòng hắn xảy ra một vài biến hóa, nhìn dáng vẻ cười tươi của Dung Hạc, hắn nhủ thầm dù anh có nhây nhớt, đùa giỡn gây phiền phức cỡ nào thì hắn cũng sẽ không để bụng nữa.
Tạ Lâm bước đến đóng cửa lại tránh gió lạnh làm Dung Hạc cảm mạo. Trong phòng không còn gió tất nhiên cũng bớt mát mẻ, Dung Hạc đang từ cười tủm tỉm chuyển thành trách móc. Anh biết ý của Tạ Lâm nhưng vẫn không vui: "Hừ!"
Có một số người là vậy, lúc sinh bệnh thì giống như Lâm Đại Ngọc, cả thế giới chỉ có người ấy là chịu thiệt thòi nhất, vừa tủi thân vừa dựa dẫm vào người ta, ngoan ngoãn đến mức đau lòng, hận không thể dâng mạng mình cho người ấy, chịu tội thay người ấy; Khi đỡ hơn thì lại khôi phục bản tính, giương nanh múa vuốt không có chuyện gì cũng phải khuấy cho ra sóng gió ba thước, cho một tí màu đã có thể mở 28 xưởng nhuộm dây chuyền lớn. Tạ Lâm vừa đưa ra quyết định không so đo với Dung Hạc, sao lại bị vả mặt nhanh vậy? Hắn đành cười xòa cho qua, ngồi xuống cạnh Dung Hạc: "Chú muốn ngủ nữa không?"
"Không ngủ đâu, ngủ lâu quá rồi, giờ chú muốn xem phim." Dung Hạc hơi nhích người chừa khoảng trống cho Tạ Lâm, "Xem cùng không?"
Tạ Lâm nghe Dung Hạc, nghiêng người nằm xuống ôm anh vào lòng. Cả hai từng vô số lần giương cung bạt kiếm, nhưng lại cực ít khi tựa vào nhau thế này, tư thế quyến luyến dịu dàng hiếm khi xuất hiện. Dung Hạc hé ra một mắt từ trong khuỷu tay của hắn, cầm điều khiển nhìn màn hình ti vi chọn phim. Có lẽ chịu ảnh hưởng từ bầu không khí và tư thế nên anh thấy hôm nay thích hợp xem phim tình cảm, thế là tìm kiếm trong danh sách phim ảnh dài thượt. Bỗng tiếng điện thoại vang lên, anh không phản ứng, Tạ Lâm bắt máy.
Chốc sau Tạ Lâm cúp điện thoại, lạnh nhạt báo: "Từ Thư Dịch nghe nói chú bị bệnh nên sai người đưa thuốc cho chú, còn đưa ít đồ ăn, anh ta nói toàn món chú thích, nhờ cháu đưa giúp."
Dung Hạc đang lăn tăn không biết nên xem phim nào trong hai bộ phim, anh không để tâm, chỉ khẽ "Ừ" một tiếng.
Ba giây sau anh ngẩng phắt đầu lên, Tạ Lâm nhìn anh, ngoài cười nhưng trong không cười.
Anh sợ đến nỗi vứt cái điều khiển ti vi đi.
"Không không không cháu đừng hiểu lầm chú với Từ Thư Dịch thật sự không có chút xíu quan hệ nào hết! Sau hôm đó chú không còn nhìn thấy anh ta! Chú không biết vì sao anh ta lại đưa cho chú! Cháu không vui thì trả lại được mà việc này không liên quan gì đến chú thật đó!" Hai tay Dung Hạc ôm đầu, anh lớn giọng giải thích, "Mà hả, nói cho cùng việc này phải trách cháu! Chú đi xa xôi đến nơi này với cháu mà cháu ngày nào cũng bận rộn, không chịu ở bên chú, khó khăn lắm mới có thời gian rỗi thì lại bỏ chú đói mốc cả ngày —— Nếu không phải đói đến xẹp bụng thì dạ dày chú có đau không?!"
Anh nói năng hùng hồn nghe có mấy phần đạo lý, nói xong còn gấp đôi bất bình bồi thêm một câu: "Rõ ràng anh ta không có ý tốt, không dễ gì mới có cơ hội thanh thản đầu óc xem phim với cháu mà anh ta còn muốn phá đám."
Ngữ điệu còn oan ức hơn cả Đậu Nga làm Tạ Lâm phì cười.
"Tất nhiên cháu biết Từ Thư Dịch cố tình làm cho cháu xem, nhưng câu chú mới nó là thật sao?" Hắn ngừng cười như rất mong chờ một đáp án thừa nhận, "Chú rất muốn cháu ở với chú mỗi ngày à?"
Không phải rất muốn —— Dung Hạc nghĩ bụng.
Nhưng Tạ Lâm lại hiểu nhầm, hắn hiểu ánh mắt long lanh của Dung Hạc thành dạt dào mong ngóng. Nơi bí mật trong lòng nở hoa, cứ tưởng cuối cùng suy nghĩ của Dung Hạc và suy nghĩ của mình cũng thống nhất với nhau, hệt như đón cầu vồng sau cơn mưa.
(*) Nguyên văn: 守得云开见月明 (Thủ đắc vân khai kiến minh nguyệt). Tạm dịch: Chờ đến mây tan thấy trăng sáng. Một câu trong tập thơ của Mộng Tịch Dao. Ý nghĩa: Những kẻ có tài có thể kiên trì đợi đến một ngày vầng mây rẽ thấy trăng thanh, muốn nói con người phải kiên trì đến cùng.
Tạ Lâm bùi ngùi khôn xiết, một nỗi kích động thôi thúc bảo hắn thử đi, hãy thử một lần đi.
Tạ Lâm vòng hai tay ôm Dung Hạc, Dung Hạc ngoan ngoãn tựa cằm vào khuỷu tay hắn, nhìn thì tưởng là anh đang ngả vào hắn, thật ra anh đang lặng lẽ xem ti vi —— Không biết vừa rồi chạm vào chỗ nào mà bộ phim bắt đầu chiếu rồi.
"Nếu chú muốn cháu ở bên chú mỗi ngày thì cháu sẽ ở bên chú mỗi ngày, chú hi vọng cháu làm gì cháu sẽ làm đó." Tạ Lâm không nhìn thấy ánh mắt của Dung Hạc, hắn hơi thấp thỏm, y như trở lại tuổi 20, cái thời còn thiếu niên hai bàn tay trắng khóc lóc thổ lộ với Dung Hạc "Cháu yêu chú", "Cháu làm mọi thứ vốn dĩ là vì chú, nếu không có chú thì những thứ như tiền tài, địa vị, Tạ thị đều vô nghĩa. Bác sĩ Hoàng nói đúng, cả hai chúng ta nên đối xử tốt với nhau hơn. Chú Ba à, về sau cháu sẽ thật tốt với chú, cháu muốn chú sống với cháu đến năm 80 tuổi, chú cũng đối xử với cháu..."
Tạ Lâm không nói tiếp vì sẽ trông như hắn đang cầu xin Dung Hạc. Mà đúng là hắn đang cầu xin Dung Hạc, trong mối quan hệ của hai người, thoạt nhìn hắn có vẻ là bên hùng hổ mạnh mẽ, song thực tế quyền thao túng mọi thứ luôn nằm trong tay Dung Hạc, Dung Hạc mới là bên nắm quyền kiểm soát.
Hắn ôm ghì Dung Hạc, thấm thỏm đợi anh trả lời. Hắn đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, không hi vọng viển vông Dung Hạc sẽ đồng ý nhưng nếu anh đồng ý thì dù chỉ là khẽ gật đầu, tất cả mọi thứ của hắn, thậm chí cả cái mạng này cũng dâng cho anh hết. Từ thuở niên thiếu chớm yêu hắn đã biết mình yêu điên cuồng người này, bao năm trôi qua, tình yêu ngày càng mãnh liệt. Dung Hạc lề mề mãi không đưa ra câu trả lời, hắn vẫn rối bời chờ đợi, vô thức siết chặt vòng tay, đến tận khi đối phương bị đau, khó chịu vùng vẫy phát ra tiếng hừ khẽ.
Hắn cúi đầu, Dung Hạc ngẩng đầu, nhìn xong Tạ Lâm thầm thở dài.
Thổ lộ thất bại, Dung Hạc chẳng nghe lọt từ nào.
Anh đang chăm chú xem phim.
"Cháu mới nói gì?" Dung Hạc ngơ ngác nhìn hắn.
Tạ Lâm lắc đầu, thất vọng: "Không có gì, chú xem tiếp đi."
Trong phim, cô nàng loli trưởng thành sớm sống bên cạnh ông chú đáng yêu tâm trí hồn nhiên như trẻ con, cả hai gặp nhau qua một vụ giết người, kết bạn và tiến tới yêu nhau. Ông chú đáng yêu giới thiệu bồn hoa mình thích nhất với loli, loli buồn bã hỏi ông chú đời người luôn đau đớn vậy sao, hay chỉ khi còn nhỏ mới vậy? Dung Hạc nằm trong khuỷu tay Tạ Lâm im lặng xem phim, Tạ Lâm nghĩ anh đã bị tình tiết phim thu hút, nào ngờ anh bất ngờ nhích sát vào ngực hắn.
"Cháu còn nhớ không, năm ấy đây là bộ phim hai chúng ta cùng đến rạp xem." Dung Hạc cười khẽ, "Ban đầu là chú hẹn hò với Thư Dịch, nhưng cháu nằng nặc đi theo. Chú nhớ phim chiếu lúc 2 giờ 20, đến tận 3 giờ mà anh ta vẫn chưa đến, sau mới biết trong nhà có việc vướng chân anh ta. Chú đứng chờ ở cổng như thằng ngu, cũng may có cháu đến với chú. Thú thật cũng hơi bẽ mặt, bị người yêu cho leo cây, vậy mà cháu không cười cợt chú, còn đợi cùng chú. Cuối cùng chú đi vào xem với cháu, chỉ xem được nửa sau của phim, không biết vì sao họ yêu nhau, chỉ thấy cảnh họ sinh ly tử biệt."
"Hình như từ nào giờ Từ Thư Dịch luôn không đáng tin, trước đó thường xuyên cho chú leo cây, đến sự kiện kia thì bỏ..." Dung Hạc ngẩng đầu, anh cười khì, "Là cháu của chú đáng tin nhất, bất kể khi nào cũng luôn bầu bạn với chú."
Anh dụi người vào ngực Tạ Lâm rồi hôn phớt lên môi hắn.
"Mình làm tình đi." Anh nói.
Hết 09.
- - - - - - - - - -
** đoán là Dung Hạc nghe thấy hết, chẳng qua giả điếc thôi, nghe xong cảm động quá nên cho ịch liền =))))) Chương này ngắn, bù lại chương sau sẽ là màn H xịt máu. Đọc thì nắng chứ edit khổ ghê vậy đó:((((
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.