*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vạn Người Mê Số 1 Hắc Đạo Tác giả: Xa Ly Tử Thể loại: Hiện đại, Độc chiếm dục thâm tình niên hạ công X Âm thầm chịu đựng mỹ nhân thụ, giam cầm, cưỡng ép yêu, cường thủ hào đoạt, hắc đạo, hào môn thế gia, máu chó, H văn Biên tập: ♪ ** ♪ Chương 06. Tạ Lâm nắm trong lòng bàn tay sinh hoạt thường ngày của Dung Hạc ra sao, buổi tối hắn nói với Dung Hạc rằng Dung Hạo không đến một mình, cậu ta đến cùng với trợ lý riêng của cô Hai Dung, thân phận công bố bên ngoài là một thành viên thuộc văn phòng thư ký của Dung thị, sử dụng tên giả. Đây là kịch bản quen thuộc khi tập đoàn lớn bồi dưỡng người thừa kế —— Cho người thừa kế tên giả rồi bảo người đó đến các bộ phận khác nhau trong tập đoàn làm việc mấy năm, tích lũy kinh nghiệm, mối quan hệ, lòng người sau đó trở về ban quản lý, suôn sẻ kế thừa ngôi vua. Năm đó Dung gia cũng bồi dưỡng Dung Hạc như thế, nhưng Dung Hạc nóng lòng nóng ruột muốn một phát ăn ngay, bắt tay với Từ gia ngầm chiếm Tạ thị. Sau này thất bại, phải đền bù bằng cả bản thân mình. Những năm gần đây cô Hai Dung vẫn luôn nghĩ trăm phương ngàn kế đón Dung Hạc về nhà, căn cứ theo phân tích của người ngoài, thứ nhất là vì tình chị em sâu đậm, thứ hai dù sao Dung Hạc cũng là người thừa kế được bồi dưỡng chính đáng, một và chỉ có một, anh cả Dung gia mất sớm, chị hai là đàn bà con gái, suy cho cùng vẫn phải giao lại hết cho Dung Hạc. Nhưng nghĩ mọi cách, sử dụng từ tiền cho đến súng mà Tạ Lâm vẫn kiên định không chịu thả người, có lẽ chị hai đã không còn ôm ấp hi vọng với Dung Hạc nên bà kiếm Dung Hạo, người từ lúc sinh ra vẫn chưa gặp mặt về. Đây chẳng khác nào triệt để tước quyền thừa kế của Dung Hạc. Cả đêm Dung Hạc khó ngủ, lăn qua lộn lại trên giường than vắn thở dài. Ban ngày Tạ Lâm đấu trí đấu mưu với người ta đã mệt mỏi rã rời mà buổi tối người trong lòng còn không chịu nằm yên. Hắn thông cảm cho Dung Hạc tâm trạng không tốt nên tính nhường nhịn anh, nào ngờ người kia không hề cảm kích mà còn được nước làm tới, chọc Tạ Lâm phát cáu ba giờ sáng mở đèn lên làm anh muốn thăng thiên, bây giờ mới có thể ngủ yên giấc. Ngày hôm sau Tạ Lâm sảng khoái tinh thần, hiếm thấy không bận làm việc, hắn ngẫm lại tối hôm qua mình hơi quá đáng nên muốn nhận lỗi bằng cách mời Dung Hạc đi dạo trên đảo. Ai ngờ Dung Hạc tựa vào đầu giường, kéo chăn đến mũi, bộ dạng rưng rưng sắp khóc. "Không đi, mông chú đau!" Tạ Lâm dở khóc dở cười, trộm nghĩ tối hôm qua làm chú có hai hiệp mà đã đau mông, trước kia làm cả đêm thì thế nào? Tạ Lâm rất hiểu cách trị bệnh "cho thể diện mà không cần" này, hắn quay đầu rời phòng ngủ, để mặc anh trút cơn giận hờn của mình. Dung Hạc nằm ườn trên giường suốt buổi sáng, đến chiều không chịu được nữa thì tròng pyjama bước xuống giường, tắm sạch sẽ rồi để tóc ướt đi chân trần ra ngoài, đi bộ khắp phòng. Tạ Lâm ôm laptop làm việc, hắn thoáng ngước mắt nhìn Dung Hạc ngồi xổm trước ngăn kéo mở nó ra, không có gì ăn, lại mở toàn bộ ngăn kéo, vẫn không có gì ăn. Người ấy quay đầu lại nhìn Tạ Lâm, Tạ Lâm vội dời sự chú ý qua máy tính, giả vờ không thấy gì. Tiếp đó Dung Hạc cầm điện thoại lên. "Khụ." Tạ Lâm khẽ khụ một tiếng. Dung Hạc giận đến giậm mạnh chân, quăng điện thoại quay về nằm xuống giường. Tạ Lâm lặng lẽ cười, thầm nghĩ chú cứ ngang bướng cộc cằn nữa đi, không cho chú đặt dịch vụ phòng luôn! Tạ Lâm và Dung Hạc có cấu tạo khác nhau, Dung Hạc không ăn một bữa sẽ đói vật vã, Tạ Lâm không ăn ba ngày cũng không đói. Trời nhá nhem tối, Tạ Lâm vẫn không có cảm giác gì còn Dung Hạc thì hết chịu nổi. Anh lại tắm rửa, lúc bước ra má môi tái nhợt, bộ dạng hạ đường huyết thiếu ăn thiếu uống, anh mặc áo sơ mi trắng phối với âu phục xanh nhạt, cà vạt cũng là kiểu màu nhạt nên càng tôn lên vẻ cao quý và lãng tử của anh. Làm xong hết những chuyện này, anh ngồi xuống cạnh Tạ Lâm, ý tứ rất rõ là —— Chú đã chuẩn bị xong hết rồi, dẫn chú đi ăn đi. Tạ Lâm làm như không thấy, tiếp tục làm việc. Dung Hạc ngồi yên một lát, không có được sự hồi đáp nào thì muốn bật khóc. May mà lúc này có người gõ cửa, Tạ Lâm trao một ánh mắt, Dung Hạc tức tốc nhảy nhót đi mở cửa. Cửa mở ra, trợ lý riêng của Tạ Lâm đứng bên ngoài. "Cậu Ba." Trợ lý cung kính chào Dung Hạc, Dung Hạc cho cậu ta đi vào. Trong ấn tượng của Dung Hạc hình như cậu trợ lý này họ Trần, tên Trần Dương. Trợ lý trước đó biểu hiện xuất sắc, Tạ Lâm rất xem trọng nên cử sang châu Âu làm quản lý chung của thị trường bên châu Âu. Còn cậu người mới này làm chưa tròn một năm, tính cách ấy à, không thận trọng bằng người trước nhưng ưu điểm là tuyệt đối trung thành, tràn trề sức lực, Dung Hạc nghĩ dù Tạ Lâm sai cậu ta đi lấp lỗ châu mai thì cậu ta sẽ không hề do dự. Dung Hạc hiếm khi tiếp xúc với cậu trợ lý này, mà thật ra anh cũng hiểu biết rất ít công việc của Tạ Lâm. Chẳng hạn anh biết rõ mục đích Tạ Lâm lên đảo lần này không đơn thuần, không chừng còn đang ấp ủ hành động lớn nào đó nhưng Tạ Lâm lại khăng khăng là đến tham gia tiệc sinh nhật, hằng ngày dụ dỗ đẩy anh đi chơi như đi lưu đày làm anh không cách nào tóm được. Dung Hạc quay vào phòng, trợ lý đi phía sau. Đến giữa phòng khách thì trợ lý hơi khom người trước Tạ Lâm, cậu ta báo cáo: "Ngài Tạ, lúc nãy cô Phương cử người đến đưa một phong thư mời ạ." Tạ Lâm khép laptop, ra hiệu trợ lý lấy đưa cho hắn. Dung Hạc ngồi xuống bên cạnh Tạ Lâm ngó sang đọc thì thấy trên phong thư mời màu xanh lam kèm bông hoa Vanilla ở dưới có hàng chữ viết nhỏ xinh: "Ngài Dung Hạc thân mến: 7h30 tối nay tôi sẽ mời những người bạn thân thiết tổ chức vũ hội tại bãi biển ở phía bắc khách sạn, chẳng hay có thể vinh hạnh mời ngài tham dự không? Phương Mai Vũ." Dung Hạc đọc loáng thoáng, anh cười khẩy: "Tối nay có hẹn với mỹ nhân à? Xem ra chú đừng mơ được đi ăn rồi." Tạ Lâm như cười như không liếc anh, nhét thư mời vào tay anh. "Chú đọc lại lần nữa đi." Tạ Lâm nói, "Là mời chú chứ không phải mời cháu." Dung Hạc hơi sững người, anh hoài nghi cúi đầu đọc. "Ngài Dung Hạc thân mến." "Ái chà?" Dung Hạc hào hứng ngồi thẳng người lên, "Không ngờ lại mời chú? Cô ấy là hôn thê của cháu, đáng lý nên mời cháu mới đúng chứ?" "Cô ấy không phải hôn thê của cháu, cháu không có ý định kết hôn với cô ấy." Tạ Lâm nói lạnh nhạt. Song Dung Hạc hoàn toàn không nghe lọt tai: "Vũ hội trên bãi biển, chắc chắn có rất nhiều đồ ăn! Không khiêu vũ chỉ ăn thôi có được không? Chú đói mốc cả ngày nay rồi, đói sắp chết!" Anh quay sang nhìn Tạ Lâm: "Chú đi được không?" Tạ Lâm cụp mắt không trả lời. Dung Hạc nhích lại gần hơn, quấn lấy hắn làm nũng: "Được không cháu?" Tạ Lâm vẫn không trả lời, hắn cầm lấy laptop của mình. Dung Hạc nằm bò trên đùi Tạ Lâm, đè bàn tay chạm vào máy tính của hắn. "Tạ Lâm," anh áp sát, hai tay quấn lên cổ Tạ Lâm như hai nhánh tơ hồng vàng, dán môi vào má hắn cho hắn một nụ hôn nóng bỏng. (*) Tơ hồng vàng (danh pháp hai phần: Cuscuta chinensis): Một loài thực vật có hoa trong họ Bìm bìm. Loài này được Lamarck mô tả khoa học đầu tiên năm 1786.
"Chú sai rồi," mặc dù anh không nghĩ ra mình làm gì sai, "Vũ hội ấy à, nhiều đồ ăn lắm, cả ngày nay chú không ăn gì rồi, cháu cho chú đi một lát đi được không?" Tạ Lâm vòng một tay ôm eo anh, hắn rất muốn nói với anh là chú đừng đi, cháu dẫn chú đi ăn tiệc lớn khác, chỉ hai chúng ta thôi. Nhưng Dung Hạc long lanh mắt nhìn hắn, trong ánh mắt ngập sự mong đợi. Tạ Lâm thở dài, hắn thua rồi. "Được, nhưng cháu muốn đi theo chú." Đúng 7h30 tối, Tạ Lâm và Dung Hạc xuất hiện tại bãi biển. Phương Mai Vũ sai người dựng lều vải to lớn trên bờ cát, trong đó có ánh đèn, hoa, bánh ngọt, champagne không thiếu thứ gì giống như chuyển bữa tiệc từ đại sảnh ra bãi biển. Không có nhiều khách, khoảng chừng 20 người, tất cả đều vận quần áo sáng màu, kiểu tóc độc đáo, gió biển rì rào từng cơn, mọi người khiêu vũ trong lều vải, vừa có thể thưởng thức cảnh biển vừa không lo bị gió thổi hay gì đó quấy rầy hứng thú. Phương Mai Vũ biết Dung Hạc đến nên vội vàng ra đón. Dường như cô không mấy ngạc nhiên với sự xuất hiện đồng thời của Tạ Lâm, trái lại còn vô cùng thích thú. Dung Hạc tặng quà, cô vui vẻ nhận rồi dẫn họ vào sân, giới thiệu bạn bè với cả hai. Với địa vị trong giang hồ ngày hôm nay của Tạ Lâm thì đi đến đâu cũng là rồng đến nhà tôm, Phương Mai Vũ vừa giới thiệu thì lập tức có người trêu: "Quả đúng là thể diện của Mai Vũ không vừa mà," là một cô gái xinh đẹp nói, tay cầm một ly champagne hơi ngả về phía Tạ Lâm chào hắn, "Nghe nói ngài Tạ rất hiếm khi tham dự sự kiện thế này, nhưng là Mai Vũ mời nên ngài Tạ đến ngay." Cô gái này có một gương mặt cực kỳ đáng yêu ngọt ngào, lớn tuổi thì không dám nói nhưng chắc chắn người trẻ tuổi ai cũng biết. Cô tên Liễu Tinh Tinh, là một diễn viên có độ nổi tiếng nổi trội trong lứa diễn viên nữ trẻ hiện nay. Cô và Phương Mai Vũ là bạn thân ở chốn khuê phòng, cả hai thường bầu bạn du lịch cùng nhau. Tất nhiên Liễu Tinh Tinh muốn góp chút sức cho bạn thân, cả trong và ngoài lời nói đều biến mối quan hệ giữa Phương Mai Vũ và Tạ Lâm hết sức mờ ám. Phương Mai Vũ cúi đầu cười e thẹn, còn Tạ Lâm chỉ lạnh nhạt quét mắt nhìn hai người, hắn cong khóe môi xem như đáp lại rồi bước sang bên cạnh, chọn chỗ ngồi xuống. Tạ Lâm đi đến đâu cũng mang theo bầu không khí như thể người sống chớ lại gần, Liễu Tinh Tinh chạm phải cây đinh mềm nên không dám tiến lên chuốc thêm nhục, cô tụ tập với những người bạn của mình. Phương Mai Vũ đứng với bọn họ nhưng ánh mắt vẫn hướng về hai người bên này. Tạ Lâm bình thản ung dung như không phát hiện chuyện gì, Dung Hạc ngồi cạnh hắn một lúc thì không ngồi yên. "Này..." Dung Hạc đắn đo lên tiếng, vừa cất lời thì Tạ Lâm ngắt lời anh. "Chú đi đi." Bên môi hắn thoáng lướt qua ý cười, "Hồi nãy còn đói bụng không chịu được mà bây giờ biết giữ bình tĩnh quá ha." Dung Hạc nguýt hắn, trộm nghĩ nếu không phải nhà mi vui giận thất thường thì ta cần gì cẩn trọng dè dặt thế này? Anh đi dậy đi vào đám đông. Anh bị Tạ Lâm nuôi kiểu "kim ốc tàng kiều" đã năm năm, số người biết cậu Ba Dung là loại người gì không còn được bao nhiêu người. Mọi người chỉ xem Tạ Lâm là bạn của Phương Mai Vũ, tuy xa lạ nhưng hễ có thể nhận được lời mời thì không giàu sang cũng cao quý, có thân phận, vì thế không thiếu người chủ động kết bạn với anh. Nếu là quá khứ, cậu Ba Dung mạnh vì gạo bạo vì tiền, tình huống thế này chỉ là chuyện nhỏ nhặt. Nhưng bây giờ anh đói mốc cả người, ai bắt chuyện với anh tức là đang trì hoãn việc ăn uống của anh, Tạ Lâm bực muốn chết, không đếm xỉa tất cả, từ đầu đến cuối vùi đầu ăn và ăn, câu nói duy nhất là dặn nhân viên phục vụ tìm một cái túi cho mình: "Bánh ngọt này ngon quá, tôi muốn mang một ít về. Trong phòng không có gì ăn, lúc đói thật sự sốt ruột chết người!" Thế là mọi người dồn dập cách anh ba thước, chỉ chỉ chỏ chỏ sau lưng anh: Anh bạn này chỉ được cái mẽ ngoài thôi, không ngờ lại là quỷ chết đói đầu thai, mất hết thể diện! Người ngoài cảm thấy Dung Hạc bẽ mặt nhưng Tạ Lâm nhìn từ xa thì lại thấy chú ba nhà mình đáng yêu vô cùng. Hắn cố ý đi theo, ban đầu là vì hơi lo Dung Hạc gây rắc rối sau lưng mình, nhưng Dung Hạc biểu hiện thế này lại làm hắn yên tâm. Hắn ngồi bắt chéo hai chân, không ăn không uống chỉ cười nhìn Dung Hạc, bỗng trước mắt tối đen, có người đứng trước mặt hắn. "Ngài Tạ, vũ hội sắp bắt đầu rồi, chúng tôi hiện đang mời bạn khiêu vũ." Không biết là cậu ấm nhà ai đang bắt chuyện, nói xong thì hướng ra sau, mấy người bạn vây xung quanh Phương Mai Vũ, Phương Mai Vũ đỏ lựng mặt, có thể thấy cô đang chờ đợi Tạ Lâm bước đến mời mình. Tạ Lâm nói thờ ơ: "Cảm ơn, tôi không khiêu vũ." Người đó ngớ người, tưởng Tạ Lâm không nghe hiểu ý mình nên giải thích: "Ngài Tạ à, tối nay là vũ hội sinh nhật của Mai Vũ, bàn bè chúng tôi chuẩn bị làm nóng tiệc sinh nhật cho cô ấy. Là nhân vật chính, cô ấy và bạn khiêu vũ của mình sẽ phải khiêu vũ dẫn đầu." Người đó thầm than không xong rồi, đã ám chỉ đến mức này rồi mà vì sao Tạ Lâm vẫn không hiểu chứ? Con gái cần sự rụt rè và thể diện, không thể nói trực tiếp với Tạ Lâm, là hôn phu thì anh nên đi mời hôn thê của mình đi chứ? Song Tạ Lâm vẫn trưng ra vẻ nghe không hiểu, đã vậy còn rất nghiêm túc khiến người ta cuống muốn chết nhưng đành bó tay. Bình thường thì kiểu vẻ mặt ấy chỉ có thể xuất hiện trên mặt Dung Hạc, Tạ Lâm nghĩ gần mực thì đen gần đèn thì rạng, người xưa đúng là không gạt mình. Người đó hết cách bèn ngoảnh đầu nhìn Phương Mai Vũ. Bầu không khí lúng túng khiên cưỡng cực kỳ, vẻ e thẹn đỏ ửng của Phương Mai Vũ bay sạch, thay vào đó là mặt trắng bệch và lúng túng. Cô nhìn mấy người bạn: "Bọn mình không khiêu vũ, các cậu khiêu vũ đi. Tinh Tinh, cậu khiêu vũ dẫn đầu nhé?" Liễu Tinh Tinh đau lòng gật đầu, kéo cô đi. Khoảng năm phút sau âm nhạc vang lên, Liễu Tinh Tinh ôm bạn khiêu vũ của mình khiêu vũ trước, tại một góc, Phương Mai Vũ mặc chiếc đầm ống màu trắng ngồi ủ ê ở rìa sân. Dung Hạc nhìn bộ dạng thất vọng suy sụp của cô Phương thì cười nhẹ. Hết 06.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]