Để xem xét cẩn thận hơn, Lâm Úc nghiêng mình về phía trước, đuôi hơi lo lắng lắc qua lại.
Hoắc Vọng cúi đầu rũ mắt: "Thích bức tranh kia?"
"Ngao." Lâm Úc vô thức lắc đầu, sau khi phản ứng thì cứng đờ.
Vội vàng nâng chân trước gãi mũ cừu nhỏ của mình, vờ như tai không thoải mái.
Hoắc Vọng cười khẽ một tiếng, cũng không nói gì.
Hắn bế cậu tiến gần hơn một chút để xem.
Càng lại gần Lâm Úc càng có thể thấy rõ sự khác biệt cực kì nhỏ trong bức tranh mô phỏng, vị họa sĩ nổi danh đó luôn có một thói quen nhỏ khi vẽ tranh nếu như không phải người yêu tranh và cực kỳ hiểu về các tác phẩm của ngài thì chắc chắn không thể nhận ra.
Bức tranh mô phỏng này dùng vẻ ngoài cũ kĩ của mình để đánh lừa thị giác của tất cả mọi người.
Tưởng Văn Đào vốn ngu dốt, không có trình độ học vấn, bằng cấp hiện tại của hắn đều do mua được không thì cũng là thuê người thi hộ. Vốn dĩ đã thua kém hơn con cháu thế gia khác một bậc luôn bị mọi người cười nhạo khinh thường. Nếu chuyện mua phải tranh giả với mức giá cao gấp mấy lần bình thường bị mọi người phát hiện nhất định sẽ tức đến ngất đi.
Lâm Úc nghiêng đầu suy nghĩ một chút, hỏi tiểu tinh linh bên cạnh: [Có cách nào vạch trần anh ta không?]
Tiểu linh bay một vòng rùi đáp: [Lấy hoặc làm giảm thụy khí trên người anh ta!]
Đây là lần thứ hai Lâm Úc lấy thụy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-nguoi-ghet-song-lai-thanh-thuy-thu-van-nguoi-me/3432300/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.