Sáng hôm sau khi Lâm Úc tỉnh dậy thì đã nghe các tiểu tinh linh kể về việc đặt tên vào ngày hôm qua.
Lâm Úc không kiêng nể gì mà làm một cái ổ mới trên giường, hai tai cậu run lên, đáy mắt xuất hiện một tia mê mang.
Cái tên này thật kỳ lạ. Cảm thấy... tốt hơn?
Chiếc đuôi nhỏ không kìm được vui vẻ lắc lư.
Thật ra Hoắc Vọng là người rất tốt ngao~
Lâm Úc cố gắng hết sức để rời khỏi giường nhưng mông lại rơi xuống, bật trở lại.
Một màn này vừa vặn bị Hoắc Vọng nhìn thấy.
Hắn nhịn một chút, cuối cùng vẫn không nhịn được, thấp giọng nói: "Nhóc chân ngắn."
Lâm Úc mở to mắt nhìn hắn: "Ô?"
Người xấu!!
Cậu tức giận, muốn cắn Hoắc Vọng một cái, nhưng chỉ có thể nhào vào chân hắn, giống như đồ trang trí bám chặt trên giày. Hoắc Vọng giơ chân lên đi về phía trước, cậu cũng bay lên theo, Lâm Úc ngơ ngác chưa kịp định thần đã bị một bàn tay lớn ôm lên.
Hoắc Vọng đặt cậu trên ghế sofa, để cho cậu một đĩa sữa nhỏ và thịt bò bít tết: "Đây là bữa sáng của nhóc, nhóc chân ngắn."
Vẫn không nhịn được bổ sung ba chữ sau.
Lâm · chân ngắn · Úc: "..."
----------
Khi trợ lý gọi video đến, anh suýt nữa bị dáng vẻ lúc này của họ dọa nhảy dựng lên.
Màn hình che khuất hơn nửa cơ thể của Lâm Úc, nhưng vẫn có thể nhìn ra cậu đang nghiến răng cắn cánh tay Hoắc Vọng, cái đuôi vung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-nguoi-ghet-song-lai-thanh-thuy-thu-van-nguoi-me/3385667/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.