Edit: Miên Miên
Beta: Sương
–----
Lâm Minh Hoài còn không biết phần văn kiện mình cực kì ưng ý đã bị giẫm đến độ đầy hoa mai nhỏ, anh ta vẫn đi ăn sáng như thường lệ.
Lâm Minh Hoài tựa như người máy được lập trình sẵn, anh ta đối với bản thân cực kỳ nghiêm khắc. Mỗi ngày anh ta đều rời giường lúc sáu giờ, sáu rưỡi xuống lầu ăn sáng. Vậy nên không biết đã bao lâu anh ta không ăn sáng cùng mọi người trong gia đình, trừ một người là ngoại lệ - Lâm Úc.
Lúc trước chỉ cần Lâm Úc ở nhà, cậu sẽ luôn thức dậy sớm cùng anh trai ăn sáng bởi cậu sợ anh trai sẽ thấy cô đơn. Nhưng trong mắt Lâm Minh Hoài việc cậu làm vừa ngu xuẩn lại vô nghĩa.
Lâm Minh Hoài rũ mi, ngũ quan sắc sảo không giống mẹ lắm, trái lại càng giống Lâm Trường Tấn - cha anh ta hơn. Sự lạnh nhạt và nghiêm túc của họ như được đúc ra từ cùng một khuôn.
Lâm Minh Hoài đặt ly cà phê trong tay xuống, nhìn sang bên cạnh, không có cậu em trai hay cười với anh ta, cả phòng ăn yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng chim hót líu lo ngoài vườn.
Lâm Minh Hoài hơi nhíu mày, đột nhiên lên tiếng: "Lâm Úc vẫn chưa trở về sao?"Cậu đã rời khỏi nhà gần một tháng, nghe nói cậu đã cúp điện thoại lúc nói chuyện với cha.
Lúc nghe được chuyện này anh ta còn nghĩ không thể nào, Lâm Úc sao có thể cúp điện thoại của người nhà trước.Rõ ràng cậu luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-nguoi-ghet-song-lai-thanh-thuy-thu-van-nguoi-me/3376309/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.